Chương 579
“Vậy anh giết đi xem” Nói suông thì bao giờ chả dễ hơn làm! “Giết ai?” Anh hỏi.
“AnhI"
Một chữ rất lạnh lùng, không có chút cảm xúc.
“Em thật sự muốn anh chết sao?” Thẩm Tử Dục bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, anh chết rồi thì tôi sẽ không phải khổ sở thế này nữa!” Tống An Kỳ hét lớn một tiếng như thế bị đánh vào chỗ đau.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm trong xe.
Bàn tay cầm vô lăng của anh khẽ siết chặt, khóe môi nở nụ cười chua xót, anh hỏi: "Anh khiến em đau khổ lắm sao?" Anh khiến em đau khổ lắm sao?
Nghe có vẻ điềm tĩnh, nhưng nó lại xen lẫn sự tĩnh mịch cô đơn.
Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, Tống An Kỳ che mặt, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Tiếng nức nở trầm thấp của cô vang lên bên tai, Thẩm Tử Dục cũng chẳng dễ chịu gì.
Bao lâu nay, dù là làm chung công ty nhưng cả ngày cũng đều không đụng mặt nhau được một lần.
Đúng, tuy họ cách xa nhau, thế nhưng trong lòng cả hai đều không nhẹ nhõm được.
Nếu hôm nay không phải vì chuyện của chị dâu, e rằng bọn. họ sẽ chẳng gặp mặt nhau được như vầy.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh biết anh nhớ cô đến nhường nào.
Càng nghĩ, anh càng không muốn để cô đi.
Anh đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn, xoay người đưa tay ôm cô đang khóc vào lòng.
"Thẩm Tử Dục, anh..."
Tống An Kỳ vừa định vùng ra, bên tai lại vang lên tiếng van xin.
"Cho anh ôm em một chút."
Cánh mũi cay cay, nước mắt cũng giàn giụa.
Tại sao? Tại sao?
Cô không ngừng nức nở bên tai anh, hai tay bấu vào lưng anh, khóc lớn.
Đôi mắt Thẩm Tử Dục nhòe ướt, anh vùi đầu vào cổ cô, ôm cô thật chặt.
Bên ngoài xe, màn đêm đen đặc như mực lặng lẽ phủ xuống, trên bầu trời không một tia sáng.