CHƯƠNG 38
Giọng Tiêu Diệp Nhiên chắc như đinh đóng cột, cả Cố Mặc Đình cũng cảm nhận được sự kiên quyết đó của cô.
Anh cúi mắt nhìn cô, suy nghĩ một thoáng rồi miễn cưỡng đồng ý: “Vậy cứ y theo lời bà xã vậy.”
“Vậy sau này anh đừng nhúng tay nữa, em tự nghĩ cách trả thù họ.” Tiêu Diệp Nhiên lại ra thêm điều kiện.
Lúc này thì Cố Mặc Đình không còn dễ tính như ban nãy: “Xem tình huống lúc đó nữa.”
Nếu chuyện hôm nay tái diễn lần nữa thì chắc chắn anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Lần sau em sẽ để ý hơn, chuyện lần này coi như một bài học vậy.”
Tiêu Diệp Nhiên giơ ba ngón tay lên đảm bảo.
“Chuyện đó nói sau đi, nên về nhà thôi, mà so với việc đó thì điều anh quan tâm hơn là bà xã sẽ lấy gì làm quà cảm ơn anh đây?”
Cố Mặc Đình cũng không nói thẳng là sẽ đồng ý với cô, sau đó anh kéo tay cô ngồi lên chiếc xe đậu ven đường, nói một câu có vẻ đầy ẩn ý.
Tiêu Diệp Nhiên rõ ràng không hiểu lời anh nói có ý gì, cô ngồi ở ghế phụ lái ngây ngô hỏi lại: “Quà cảm ơn gì cơ?”
“Cảm ơn vì đã giúp em. Vừa nãy em chỉ nói cảm ơn thôi, lời ngoài miệng không có thành ý gì cả, anh thích hành động thực tiễn hơn.”
Cố Mặc Đình nghiêng mặt, trầm giọng, anh đặt ngón tay thon dài lên môi Tiêu Diệp Nhiên, nhẹ nhàng mơn trớn, đáy mắt anh như có một ngọn lửa thiêu đốt, biểu lộ suy nghĩ của anh một cách hết sức rõ ràng.
Đã từng nếm qua hương vị của cô, anh giờ đã nghiện sự ngọt ngào ấy.
Quà cảm ơn chỉ là một cái cớ, thật ra anh chỉ muốn hôn cô mà thôi.