Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
BIÊN SOẠN: PARK HOONWOOBETA: MOYUU
- o0o-
"Tiểu Tranh à."
Văn Tranh xưng hô ngọt ngào để giật mình, ấn lại đường.
Cô gái tóc hồng mặt tròn đi trước hoàn toàn không phát hiện, cô đang bận rộn bảo anh: "Trắc nghiệm tâm lý của em vẫn không đạt chuẩn, cô thất vọng quá đi... haizzz, hết mối quan hệ khi nào em mới có thể tốt nghiệp chứ, mặc dù cô ấy sẽ rất nhớ em nếu em đi. "
Văn Tranh đi theo cô, nói thầm trong lòng: Ờ.
Đây là một căn phòng nhỏ.
Nói là phòng học cũng không đúng lắm, chính giữa căn phòng trống rộng là nhóm mấy cái ghế xếp thành vòng tròn, không có bàn, hiển thị tự nhiên ở đây không phải là quy định chính của lớp học.
Trên cửa sổ treo một bảng kim loại cũ kỹ: Đội hỗ trợ sức khỏe tâm lý Dung Thành.
Cô Phấn Mao than ngắn thở dài, same as rất tiếc, tâm lý anh đẹp lai láng duy nhất trong đội có thể tối ưu, chán nản, cũng như không mạnh mẽ.
Cuối cùng cô nghiêm túc nói: "Cô thực sự là em nên nuôi một con mèo nha. Mèo là người bạn tốt nhất của loài người, chúng có thể dẫn dắt em bước ra khỏi cô đơn, lo âu, khiến em khỏe hơn.....bọn nó là thiên thần do Thượng Đế phái xuống đó! Làm sao em có thể không thích chứ! "
Nói đến khúc kích thích, cô Phấn Mao bày ra bộ dáng ôm cây lấy gió vỗ về: "Chỉ bằng việc em không thích mèo thôi, cô không thể cho em tốt nghiệp được!"
Văn Tranh: "..."
Cô Phấn Mao sử dụng tốc độ ánh sáng thay đổi từ bộ dáng ôm cây, ăn tươi nuốt sống ngọt ngào, bằng một cách thần kỳ nào đó, cô lấy một tấm giấy quảng cáo từ sau lưng, đưa ra trước mặt Vân Tranh. "This this. Em có biết hôm nay là ngày Toàn thế giới yêu mèo không? Đến trại mèo, hay giải nén thú cưng cũng được giảm 20%! Ngay hôm nay, em hãy đón cục cưng của anh đi! "
Văn Tranh thờ ơ cầm tờ quảng cáo, vòng tai nghe qua cổ, mãi đến khi bước chân ra khỏi cửa, giọng của cô Phấn Mao vẫn còn như gõ nhẹ vào lỗ tai anh —-
"Mua mèo giảm giá 20% - mua đi - mua đi —- điiii —-"
Không.
Văn Tranh lạnh lùng nghĩ, anh chúa ghét cái thứ sinh vật, cái thể loại mềm, bám người, yếu đuối một tay là có thể bóp chết.
Bây giờ là năm 2239.
Hình như mọi người quên, hơn hai năm trước, chính bọn họ nói chó mới là người bạn tốt nhất của con người.
Căn phòng mà đội hỗ trợ sức khỏe tâm lý Dung Thành thuê cách nhà Văn Tranh không xa.
Đi xuyên suốt hai tòa nhà cao tầng, bước vào một con phố bình thường, trời đã thu, giày thể thao lên lá rụng, vàng lên mấy tiếng sàn nhà.
Anh đeo tai nghe lên tai, nghe bài nhạc kỳ cục như tiếng tụng kinh, bước chân tăng nhanh.
Tiếng nhạc vừa vang được hai giây, đã được thông báo trên WeChat sân khấu. Văn Tranh lấy điện thoại trong túi áo khoác, chưa kịp mở khóa màn hình đã gửi tin nhắn tốt.
Em trai họ Ngọc: Anh Tranh của em! Anh vẫn còn làm thêm sao? Em đang là một đơn vị của mình trên mảnh đất lạnh trở lại trong phòng cơ bản đợi anh để chơi đội ba người đây aaa a.
This tin nhắn vừa mất biến mất, mới có thông báo vang lên.
Em trai họ Ngọc: Đúng rồi anh Tranh, anh có biết năm nay bảng xếp hạng streamer có liên kết với trò chơi sinh tồn tại tổ chức hoạt động chung không?
Em trai họ Ngọc: Mới thông báo hôm nay! Anh ấy chắc chắn không thấy! Tiểu Ngọc tâm của anh đã gửi ảnh chụp cho rồi đấy, không cần tìm đâu, ha ha, em hiếu thảo ghê.
Em trai họ Ngọc: [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Em trai họ Ngọc: Anh Tranh của em, em đợi anh!
Em trai họ Ngọc: Mới lại, anh nhanh lên nha, anh đến sớm có chút thôi mà fan đã bão bình luận để luôn màn hình của em rồi, mọi người hỏi phải anh đi mua mèo nhân ngày Toàn thế giới. yêu mèo không kìa.
Em trai họ Ngọc: Em lớn tiếng trả lời tất cả bọn họ: Không! Không có khả năng!
Văn Tranh dừng bước, dè dặt gửi qua một từ "Ừ".
Đâu đâu cũng thấy tuyên truyền ngày Toàn thế giới yêu mèo, trên màn hình chiếu 3D mắt của tòa nhà cao tầng kia, là một con mèo ragdoll đi một vòng quanh chân chủ nhân, sau đó là chiều dài của đất, quay mình nâng chân lên trời, đuôi xõa tung đung đưa hết sang trái rồi lại sang phải.
Cuối cùng, vài chữ cái Toàn thế giới yêu mèo xuất hiện bằng hiệu ứng pháo bông, bay lên, sau đó biến mất trong không trung.
Công nghệ chiếu 3D đã sớm ăn sâu vào mọi ngóc ngách cuộc sống của con người, nhưng hình như mọi người thích sử dụng nó để quay lại các yêu cầu kiểu của mèo hơn.
Văn Tranh tờ quảng cáo trong túi ra, không quan tâm vo thành một cục, thuận tiện đóng vào thùng rác mình đi ngang qua.
Anh tăng nhịp độ nhanh, sắp đến thời điểm phát trực tiếp rồi.
Văn Tranh làm sao có thể cho phép bản thân mình sớm được?
I'm not time to be the type of high su. Văn Tranh lạnh lùng nghĩ.
Đang đi, bên tai là tiếng nhạc như tiếng tụng kinh truyền từ tai nghe vào, một đàn ông trung niên xuất hiện vào tầm mắt Văn Tranh.
Ông ta đang vuốt ve theo thứ gì đó, Văn Tranh không nghe được tiếng mà vẫn có thể cảm thấy được sức mạnh từ tác động của ông ta, trông cứ như vợ con mẹ già yêu quái bắt đi..
Lướt ngang qua.
"..." Văn Tranh di chuyển về phía trước vài giây, dừng lại ở ba giây.
Cuối cùng một bậc thang âm nhạc.
Anh xoay người, chân dài đạp đất, vượt qua an toàn, theo đuổi.
"Bắt lấy nó! Mau bắt lại! Nó * &% ¥ # * —— của tôi! "
Tên đang theo đuổi trước mặc định một bộ quần áo thể thao màu đen, khi người đàn ông trung niên vợ con già yêu quái bắt đi mặc định áo sơ mi quần tây. Mắt thấy khoảng cách giữa mình và tên giám sát càng xa, người đàn ông trung niên tuyệt vọng: "Tôi * & # ¥% # -"
Ngay lúc này, một người tự động chạy ra từ tường ngăn bên trái người quản lý.
Người cao chân dài, áo khoác ngắn tay màu đen, ống quần bó lên. Anh bật người nhảy qua chắn, theo đà lộn, đáp xuống trước tên cảnh sát, lá giật mình rơi đầy đất.
Name from the all up to the up, but very fast after that he he no he he nghe biet, moi nguoi se tro nen noi bat.
Trước khi đập xuống đất, một đôi mắt lạnh lùng xẹt qua đồng giám sát tên, giống như đom đóm phát sáng trong đêm đông lạnh giá.
Meta trong cả quá trình này, người này hoàn toàn không rút tay ra khỏi túi áo.
"Của ông" Văn Tranh cho là người đàn ông trung niên sợ hãi quá mức, mới vừa nói được một số chữ, vừa thấy ông ta chui xuống ôm cái rơi trên đất vào lòng.
"Vợ của tôi hu hu hu —-"
***********
"Cảm ơn cậu, thật lòng cậu!" Gương soi mặt nước của đàn ông trung niên biết nhìn anh, gắn chặt tay Văn Tranh "May mà có cậu, nếu mô hình Clara đội vương miện bạch kim giới hạn của tôi đã bị mất rồi!
Ông ta xót xa lau mắt: "Tôi là chủ cửa hàng đồ chơi, đây là hình ảnh bảo vệ trang phục của tôi....."
Văn Tranh chết yên định lại hình ảnh một người đàn ông ôm mèo đồ chơi rồi bảo đây vợ mình kinh hãi khi thấy.
A, Clara chính là sao mèo radgoll, cái toàn bộ màn hình quảng cáo khi ngôi.
Cảnh sát rót ly nước, cười đặt ly nước bàn "Lần sau không cất lên như thế nữa, mô hình giới hạn của Clara bây giờ mấy ngàn ngàn, kho kỹ một chút. Được rồi, cảm ơn chàng trai dũng cảm, lời khai đã viết xong, hai người có thể đi. "
Văn Tranh đứng dậy, chưa từng bước được những người đàn ông trung niên gọi lại là "Khoan đã!"
"Tôi không biết báo đáp bằng gì, hay để tôi tặng cậu nhỏ hình ảnh còn lại cho cậu đi! Người trẻ tuổi, cậu thật là quá đẹp trai, quá tuyệt, phong thái đỉnh cao, cực kỳ hợp với cặp kính 3D phiên bản giới hạn MX mới tung ra thị trường! "
... Nhưng tôi có rồi.
Văn Tranh đứng trước cửa sổ cảnh sát, trên tay là dụng cụ mình không cần, tay còn lại có ba tờ giấy yêu cầu truyền thông ngày Toàn thế giới mèo cảnh sát vào khu vực. Đàn ông kia chạy nhanh hơn cả anh, mắt mới có cái mà bay biến đâu mất tiêu.
"Đi từ thôi nhé ~" Qúy cô cảnh sát bên chào anh.
... Cannot, which from the word for being, tám giờ bốn mươi tối rồi, anh trễ rồi.
Văn Tranh đen mặt, qua hai con đường, tờ giấy tờ thông báo kia, vào thùng rác.
This site is only way to home you a con đường, khoảng thời gian mười phút là có thể về đến nhà, nếu chạy nhanh một chút thì vẫn còn có thể chơi thêm hai trận đấu nữa.
Chỉ cần mình không mua mèo, mình nhất định sẽ không thành kẹo cao su.
Văn Tranh tự động cài đặt.
Ngã tư, các loại xe tự động chạy theo tín hiệu, xe chạy sẽ chạy chậm hoặc dừng lại khi thấy có người qua đường bấm đèn xin đường.
Văn Tranh nhét tai vào lỗ tai, lúc đến gần giữa ngã tư, ánh mắt của anh quét qua một cái bóng đen, hình như túi rác.
Có một chiếc xe chạy bon bon, phóng to về phía bóng đen trên đường.
Văn Tranh dừng bước, một lát sau, thời gian của anh vũ trụ trong lồng.
... Khoan, hình như nó không phải rác, mèo hả!?
Anh lướt lên theo bản quyền, mạo hiểm đón bóng đen trước mũi xe ô tô vừa thắng gấp, ba bước lên đường.
Tài xế buộc phải thắng xe lớn về lề đường "Chán sống rồi hay gì!"
Văn Tranh không đề cập đến nó, hổn hển vật thể trong tay xuống.
Thật sự là một con mèo, vóc dáng rất lớn, đen thui, bốn chân, nhưng có đến ba chân bị cong một cách kỳ lạ, trên người cũng có mấy vết thương sâu hoắc tận xương, giống như thứ sắc bén bén đó cắt qua.
If not it to be secure your very good, sợ rằng giờ này ruột gan phèo phổi đang nhảy disco trên đường rồi.
Cho dù là thế nhưng con mèo này vẫn còn sống.
Văn Tranh nhất thời không nên lời, gom tất cả các thứ từ lại thành một câu: ** mé.
Anh lôi điện thoại ra, gọi cho em trai họ Ngọc "Đặng Phác Ngọc, hôm nay anh đây làm kẹo cao su."
Đầu dây bên kia sợ hãi nói gì đó, Văn Tranh đen mặt, buồn bực trỗi dậy "Không có mua mèo! Ai nuôi mèo đó là thằng đần! Anh vào bệnh viện, đừng hỏi gì hết. "