"Đúng rồi, Thu." Shirley tiếp tục nói: "John có hỏi thăm mợ về cháu đó nha."
"John?" Mạch Thu nhíu mày, "Chưa từng nghe qua tên này. Ai vậy ạ?"
"Chính là cái cậu người mẫu nam nói chuyện với cháu hôm trước trong hậu trường đó!"
"Thì ra là anh ta, cái tên này không có gì đặc biệt." Mạch Thu nhớ ra: hóa ra là anh chàng đẹp trai trên máy bay.
"Sao? Có hứng thú phát triển thử không? Dù sao giờ cháu cũng đang cô đơn mà ." Shirley nháy mắt, hỏi.
"Ai, hay là thôi đi ạ. Mặc dù mẹ cháu có thể chấp nhận được chuyện cháu yêu sớm, nhưng mợ thấy liệu mẹ cháu có thể tiếp nhận được chuyện cháu và một người nước ngoài yêu đương vượt đường biên giới không? Mẹ cháu sẽ đánh chết đứa con gái bất hiếu là cháu đó."
"Được rồi, " Shirley nhún vai, "Có điều thật tội nghiệp cho tên nhóc kia. Cái mầm của tình yêu nồng nhiệt còn chưa nảy mà đã bị bóp chết từ trong trứng rồi. THật đau thương!"
Shirley lẳng lặng nhìn Mạch Thu: thân hình cao gầy, đường cong mê người, gương mặt thu hút, tóc . . . . Shirley nhíu mày: có vẻ mái tóc này không hợp lắm.
"Thu, ngày mai đi làm tóc đi." Shirley mở miệng nói
"Làm tóc?"
Mạch Thu vuốt vuốt mái tóc đen thẳng của mình. Cô cố tình nuôi mái tóc dài này là vì Cố Lãng. Cô còn nhớ lúc trước tóc của cô đâu có được như vậy. Nó vừa vàng vừa mảnh, còn không được sáng bóng nữa. Nhưng vì để nuôi được một mái tóc đẹp mà cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức.
Từ sau khi xảy ra chuyện cô định cắt tóc đi nhưng vẫn không nỡ, vì dù sao nuôi được mái tóc này không rẻ chút nào.
"Được ạ, đi đổi lại kiểu tóc thôi." Mạch Thu suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Cô sẽ không làm bất kỳ sự thay đổi vô nghĩa nào vì Cố Lãng nữa. Kể từ giờ phút này trở đi cô sẽ chỉ sống vì bản thân mình!
oooooo
Lại một lần nữa đứng trước gương. Người bên trong kia đã hoàn toàn khác với trước đây: tóc uốn lọn to nhuộm màu rượu vang hấp dẫn; một bộ vái liền thân màu đen, giày cao gót. . . toàn thân trở nên quyến rũ nhưng không mất đi sự quý phái.
Nhưng bộ ngực này. . . Mạch Thu ôm ngực bi thương: của cô là cỡ C đầy kiêu ngạo nhá, sao giờ lại nén thành B thế này. . .
Shirley đứng một bên mỉm cười gật đầu. Cô đã sớm nhận ra Mạch Thu có khuôn mặt quý phái, hơn nữa cả người cũng tỏa ra sự thu hút rực rỡ. Cái loại tạo hình ‘ngoan hiền’ kia không tôn lên được ưu điểm của con bé.
Bây giờ Mạch Thu như thể thiếu nữ tới từ địa ngục: vừa quý phái vừa ma mị, dụ hoặc linh hồn con người, hơn thế còn khiến người ta không dám coi thường ( Bạn Bánh Bao nào đó ngoáy mũi: haizz, quan tâm đến con bé đó quá rồi. . . ).
Mang cái bộ dạng này mà về nhà chắc chắn bố cô sẽ tức đến giậm chân cho coi. Mạch Thu có suy nghĩ xấu xa: thật sự muốn xem bộ dạng tức đến điên người của đồng chí Mạch Tử Kiệt.
Trong khoảng thời gian này, Mạch Thu vẫn luôn liên lạc với mẹ mình. Đúng như dự đoán: Bạn Mạch Thu đã trúng tuyển trường y, hơn nữa giấy thông báo đã gửi về nhà.
Cô nhớ Căn Dặn cười nói với mình, "May mà con tránh được đó. Con không nhìn thấy chứ, sau khi ba con biết con không báo danh trường quân đội thì giận đến mức đỏ mặt tía tai, mắt đỏ lên, còn nói muốn xé luôn giấy thông báo để con năm sau thi lại."
"Á ~ vậy giấy thông báo của con vẫn bình an chứ ạ?"
"Yên tâm đi, mẹ cất kỹ rồi mới cho ba con xem bản sao."
Mạch Thu đổ mồ hôi: quả nhiên mẹ cô đã có dự tính trước! Rất hay, rất bản lĩnh.
Ngoài quần áo ra, Shirley còn dạy cả cách trang điểm cho Mạch Thu. Đối với một cô gái ở kiếp trước chỉ biết bôi kem BB và mascara - ngay cả vẽ mắt cũng không biết – mà nói thì đây quả là một con đường khá dài và gian nan. Cũng may là Shirley tự mình dạy trong khoảng thời gian dài như vậy nhưng không có lấy một chút khó chịu nào.
Mỗi lần Mạch Thu nhìn thấy một đống mỹ phẩm muôn hình muôn vẻ đều vô cùng cảm thán. . . . công việc trang điểm này không chỉ là một môn nghệ thuật mà nó còn cần cả kỹ thuật nữa.
Mạch Thu vã mồ hôi: kế hoạch giải sầu của cô đã bị cưỡng ép trở thành khóa học lột xác biến từ một cô thôn nữ thành một quý cô. Mặc dù giờ cô cũng thích ngồi trước ngương trang điểm lắm. . . .
oooooo
Ngày 15 tháng 8 - còn năm ngày nữa là đến ngày nhập học - Mạch Thu mới vác túi lớn túi nhỏ các loại quần áo, mỹ phẩm, đồ lưu niệm lên máy bay về.
Người đến đón là Đinh Ninh, Mạch Tử Kiệt vẫn chưa tan sở. Khi Mạch Thu đeo kính dâm mắt to, mặc quần short, nện gót dày cốp cốp đi ra mà mẹ Mạch chẳng có vẻ ngạc nhiên gì. Mẹ Mạch chỉ quan sát bộ phận kia của Mạch Thu, nói một câu: "Ưmh, có nhỏ đi. . . "
Ối cha. . . gót giày miết trên nền nhà tạo thành tiếng vang chói tai, một câu nói trúng ngay hồng tâm. . . mẹ già nhà cô càng ngày càng khủng khiếp
Trên đường về nhà, Mạch Thu thỉnh thoảng quay sang nhìn ‘mẫu thân đại nhân’ vẫn rất bình tĩnh ở bên cạnh.
"Ặc . . . mẹ . . .chẳng lẽ mẹ không cảm thấy con ăn mặc kiểu này rất ‘kinh hãi thế tục’ dù chỉ là một chút ạ?"
"Như vậy chẳng phải rất đẹp à, kinh thế hãi tục ở đâu? Với cả mẹ đã chẳng vừa mắt với đống quần áo thể thao kia của con rồi. Mới có mấy tuổi chứ, cần gì phải bọc người kín mít."
"Hic . . . . nhưng ba con. . . . "
"Yên tâm đi, có mẹ con ở đây, lão già kia còn làm gì được?"
Có lời làm bảo đảm này, rốt cuộc Mạch Thu cũng yên tâm. Mặc dù bây giờ mẹ cô dịu dàng có thể vắt ra nước, nhưng một khi mà đã tức giận thì trong nhà ai cũng phải nhường ba phần.
Về đến nhà, khi Mạch Tử Kiệt thấy trang phục hiện tại và phụ kiện trên người Mạch Thu thì quả nhiên giận đến mức giậm chân.
"Con, con, con, con, con nói đi, rốt cuộc con muốn thế nào, hả? Nói không thi trường quân đội thì thôi không thi nữa, nhưng bây giờ lại quay về với cái đầu như con chim lửa, quần thì là quần chẽn*, có phải con muốn ba tức chết hay không, hả?"
"Quần chẽn là sao ạ, " Mạch Thu núp sau lưng Đinh Ninh, lẩm bẩm, "Đây rõ ràng là quần bò. . . "
"Quần bò thì nó cũng là quần chẽn! ! !" Mạch Tử Kiệt ngắt lời Mạch Thu, quát ầm lên.
"Phụt. . . .ha ha ha, không được rồi, không chịu nổi nữa, ba con thật có đầu óc hài hước. . . ."
Mạch Thu cười đến gập cả người, quần chẽn bằng vải bò . . . . chắc ba cô là thần tiên từ xã hội cũ xuyên không đến đây đi. . .
"Được rồi được rồi, con nó vừa mới về. . . .?" Đinh Ninh đứng giữa khuyên giải
"Vừa trở về đã thành kiểu đức hạnh này. Còn ra cái thể thống gì nữa!"
"Anh quát ầm lên làm cái gì hả!" Rốt cuộc Đinh Ninh đã bị chọc giận, "Mặc như thế thì làm sao? Mấy cô gái đi trên đường mặc chưa chắc đã đẹp được như Tiểu Thu nhà chúng ta!"
"Con gái con đứa thì nên ăn mặc đoan trang chút." Khí thế hiển nhiên yếu đi rất nhiều
"Nó mặc như vậy sao lại không đoan trang. Chẳng phải đồi phong bại tục, là do lão già phong kiến như anh nhìn không vừa mắt thì có! Anh nói xem lần nào anh mà anh chả như vậy: em uốn tóc thì anh nói chẳng khác gì mỳ ăn liền rồi bắt em quay về kiểu cũ; mặc váy thì anh bảo không đàng hoàng, bắt em thay. Bản thân anh thì sao, không phải là mắt qua mày lại với cái cô ở đoàn văn công à?"
"Anh. .. đó là. . ." Mạch Tử Kiệt thật sự có khổ không nói ra được. Đó là đồn nhảm! Mạch Tử Kiệt giận đến nghiến răng nghiến lợi: mình bị hại thê thảm rồi!
"Woa. . . ba, thế mà ba lại thích “trâu già gặm cỏ non” nha! Như vậy là không đúng đâu ba!" Mạch Thu ló đầu ra từ sau lưng Đinh Ninh, không sợ chết bồi thêm một câu.
"Com im miệng cho ba!" Mạch Tử Kiệt chỉ thiếu chưa nhảy dựng lên thôi.
"Anh quát cái gì? Mình làm chuyện sai lầm lại còn to tiếng với trẻ con làm gì?" Đinh Ninh cũng chẳng yếu thế mà quát lại, sau đó với nháy mắt Mạch Thu.
Mạch Thu hiểu ý, lặng lẽ lui về phía sau, sau đó, mở cửa chạy đi. Sau lưng tiếp tục truyền đến tiếng trách móc của ĐInh Ninh và tiếng giải thích càng lúc càng đuối của Mạch Tử Kiệt.
Mạch Thu cảm giác cô cười đến nỗi ruột sắp xoắn lại luôn. Mẹ cô thực sự quá lợi hại, khiến cô thành kính sùng bái!
Mạch Thu nhìn cánh cửa đóng chặt phía đối diện, nụ cười trong nháy mắt đọng lại ở trên mặt, sau đó biến mất rất nhanh.
Chu Hiểu Nam . . . .vẫn còn đang giận cô. . .
Mãi cho đến khi rời khỏi thành phố B cô mới nói cho Chu Hiểu Nam biết mình không đăng ký trường quân đội và chuyện chia tay với Cố Lãng. Sau đó, Chu Hiểu Nam liền nổi giận.
Thật rad Mạch Thu biết Chu Hiểu Nam giận không phải vì cô không đăng ký trường quân đội. Chuyện cô bạn này tức là lúc Mạch Thu đau khổ nhất lại không nhớ đến người bạn này! Bạn bè chẳng phải là người ở bên bạn lúc gặp khó khăn ư?
Mạch Thu đã sớm biết như vậy sẽ khiến Chu Hiểu Nam tức giận, nhưng cô vẫn không thể thể hiện sự đau khổ của mình ở trước mặt người bạn tốt được. Chuyện tình cảm thế này nên để tự bản thân giải quyêt, chứ nói ra rồi cũng chỉ là tăng thêm sự phiền não cho một người mà thôi. Vả lại, có thể thi đậu trường quân đội chắc chắn Chu Hiểu Nam cực kỳ vui mừng, sao cô có thể cam lòng khiến cho cô ấy buồn được đây?
Mạch Thu đứng trước cửa nhà Chu Hiểu Nam suy nghĩ lúc lâu mới đưa ra quyết định, vừa định ấn chuông thì đột nhiên cửa được mở ra từ bên trong.
Người mở cửa chính là Chu Hiểu Nam. Mạch Thu lúng túng cười với cô bạn.
"Sao hả, còn không vào đi. Nhà tớ là ‘rừng sâu hổ huyệt’ hay sao mà khiến cậu cứ đứng mãi ở ngoài cửa lâu như vậy?"
"Tiểu Nam . . . .thật sự xin lỗi. . . tớ. . . "
"Được rồi, " Chu Hiểu Nam lập tức ngắt lời Mạch Thu, "Cái đức hạnh thối tha của cậu tớ đây còn không rõ sao. BÌnh thường nhìn có vẻ không tim không phổi đấy, nhưng khi thực sự gặp chuyện khó khăn thì chỉ giữ khư khư trong bụng . . .tớ không có trách cậu. . .mà chỉ cảm thấy không đáng thay cho cậu mà thôi."
"Woa . . . . Tiểu Nam, cậu thật sự quá tốt!" Mạch Thu cảm động nhào tới, chỉ còn thiếu ‘lệ nóng doanh tròng’.
Chu Hiểu Nam đẩy khuôn mặt dán lên người mình ra rồi đánh giá từ đầu đến chân Mạch Thu một cách đầy hứng thú, "Nhân tiện, rốt cuộc bộ quần áo này của cậu cũng cho tớ thấy được chút ánh rạng đông rồi . . . ."
"Hì hì, sao hả, hẳn là đẹp đi, có phải rất có phong cách hay không?"
"Tuyệt đối là như vậy! Cậu mang dáng vẻ này đến trường tuyệt đối sẽ gieo họa. Cậu phải cố gắng mà gieo họa cho nhân gian nha!!"
"Phụt. . . cậu đừng để tớ đi trêu đám bác sỹ tương lai kia chứ. Với lại chẳng biết tại sao cuối cùng tớ lại cảm thấy bác sỹ nam và BT đều có hiệu quả kỳ diệu như nhau. . . ."
"Thôi đi, đừng nói với tớ là cậu không biết đối diện với trường đại học của cậu là trường đại học thể dục nhá. " Chu hiểu nam liếc mắt xem thường.
Mạch Thu tựa vào vai bạn đầy thân thiết, "Nếu đã bị cậu phát hiện thì yên tâm đi, tớ sẽ nhớ tìm kiếm một quân phu cho cậu! "