Lời nói của cô, anh nghe đều hiểu. Mỗi một câu một chữ cô nói ra, câu nào cũng giống như là mũi dao nhọn, từng nhát từng nhát đâm vào tim anh.
Giữa hai người, là mối thù gia tộc. Ông ngoại anh vì lợi ích cá nhân mà không nghĩ đến tình nghĩa, phản bội luôn cả bạn bè của mình. Những chuyện cô nói, mỗi một chuyện đều là sự thật không thể chối cải.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh. Hai người nhìn nhau thật lâu. Bên trong ánh mắt của mỗi người đều là loại cảm giác đau đớn đến tột cùng. Có lẽ, ngay khoảnh khắc này đây, cô và anh đều đã hối hận rồi.
Đưa tay lên lau nước mắt cho cô, anh khẽ mỉm cười với đôi mắt hoen đỏ. Vẫn là giọng nói với ngữ điệu dịu dàng đó, anh nói.
“Anh… xin lỗi! Xin lỗi vì tất cả những gì mà ông ngoại anh đã gây ra cho Diệp gia.”
“Anh không có lỗi! Người có lỗi là ông ấy. Nhưng anh biết không, dù bây giờ ông ấy có ngàn vạn lần nói ra câu xin lỗi thì không thể thay đổi được gì nữa rồi.”
“Anh biết. Anh chỉ là…”
“Chúng ta dừng lại ở đây đi.”
Câu nói đó khiến anh bất động. Anh đưa mắt nhìn cô, bên trong đôi mắt là biểu cảm không thể tin được.
Khi biết được những chuyện bí mật này, anh đã từng suy nghĩ tới rất nhiều kết quả. Chỉ là có nghĩ thế nào, anh cũng không nghĩ đến kết quả này. Tình cảm của anh và cô, chỉ trong một cái tích tắc liền có thể cắt đứt được hay sao?
“Tâm Di! Em cứ phải như thế này sao?”
“Nếu không như vậy thì anh muốn em phải làm thế nào?”
“Anh… Chúng… Chúng ta có thể cùng nhau tìm cách giải quyết mà.”
“Tìm cách giải quyết? Vậy anh nói xem, chúng ta có thể giải quyết thế nào đây?”
Anh không biết!
Cô cũng không biết!
Rõ ràng đây là chuyện của người đời trước, vậy tại sao những người trẻ tuổi như anh và cô lại phải gánh hậu quả của nó chứ?
Chẳng trách, trước đây khi cô quen với Lương Khải Phong, mẹ của anh là Bạch Tuyết Nghi lại phản đối gay gắt đến vậy. Có lẽ, bà cũng biết, nếu hai người yêu nhau thì kết quả cũng sẽ giống như bây giờ, giống với cô và anh vậy.
Bầu không khí trở nên im lặng. Cả cô và anh đều rơi vào tình trạng bế tắc. Mọi chuyện đến quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi cả hai người đều không kịp trở tay. Nếu như có thể cho cô một điều ước, cô ước gì bản thân có thể quay trở về quá khứ, trở về ngày đầu tiên cô gặp được cậu bé năm nào.
Nếu được quay lại một lần nữa, cô chắc chắn sẽ quay lưng đi, cô chắc chắn sẽ không đưa cậu bé đó về. Không gặp nhau thì sẽ không có bắt đầu. Không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc. Không có kết thúc thì cũng sẽ không có bi thương…
Màn đêm buông xuống, lạnh lẽo và tối tăm. Tối tăm giống như con đường mà anh và cô đang phải đi qua vậy.
Phía trước kia là một màu đen tối, không có ánh sáng cũng chẳng biết được lối ra. Cuối cùng thì cả hai người chỉ có thể đứng lại, tự nhấn chìm mình trong màn đêm đen đặc đó. Không có lối thoát, chẳng có hướng đi.
Gục đầu xuống bàn tay cô, anh cảm thấy khoé mắt cay cay. Lần đầu tiên… lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình rơi vào trạng thái bế tắc thế này. Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra, chảy dài trên gương mặt điển trai ấy rồi rơi xuống bàn tay cô.
Tâm Di cúi mặt nhìn người đang gục đầu trước mắt mình, trái tim cô bỗng dưng lại đau quá. Anh khóc rồi… Anh khóc thật rồi.
Cô đưa tay lên muốn vỗ về anh nhưng bàn tay nhỏ bé đó lại run rẩy không thôi. Cô bất lực, thật sự bất lực rồi.
“An Hạo… Đừng khóc… Anh đừng có khóc nữa mà.”
“Em nói cho anh biết đi! Bây giờ… anh phải làm sao… phải làm sao đây?”
“Em không biết… em thật sự không biết phải làm gì nữa.”
“Tâm Di… chúng ta… đừng chia tay có được không?”
Bên ngoài cánh cổng, Bạch Tuyết Nghi đứng đó, đôi mắt đau lòng nhìn vào khung cảnh mờ ảo bên trong. Nếu ngay từ đầu, bà cương quyết không cho hai người đến với nhau thì bây giờ có lẽ cả hai đứa trẻ ấy sẽ không đau lòng đến vậy. Suy cho cùng, ngàn vạn lần đều là bởi hai chữ nghiệt duyên.
“Nếu đã không thể tránh thì chỉ có thể để hai đứa tự mình đối mặt mà thôi. Con đường phía trước còn rất dài, ân oán đời trước vẫn còn chưa nói hết. Dì chỉ mong sao, hai đứa có đủ sự mạnh mẽ và kiên cường để có thể vượt qua.”
Ngẩng mặt lên nhìn những ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Việc duy nhất bà có thể làm ngay lúc này chỉ là chấp tay nhìn lên bầu trời, nguyện cầu với những vì tinh tú xa vời vợi kia… mong rằng ánh sáng của tinh tú sẽ soi đường dẫn lối để bọn trẻ có thể vượt qua…
[…]
Trên một ngọn đồi cách xa thành phố, dưới tán cây tử đằng, Lý Hải Minh ngồi đó, trên tay là chai rượu đã vơi đi một nửa.
Hớp một ngụm rượu cay nồng, cậu ngẩng mặt lên nhìn những ánh sao lấp lánh trên cao kia, đôi mắt nhòa đi vì khóc.
Từ lúc hiểu chuyện cho đến nay, cậu luôn tôn trọng và ngưỡng mộ ba của mình. Vậy nhưng bây giờ, mọi thứ trước mắt đều hoàn toàn sụp đổ.
Có nghĩ thế nào thì ngàn vạn lần cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Người ba mà cậu kính trọng nhất lại chính là người khiến cậu tuyệt vọng nhất.
“Hải Minh…”
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai khiến cậu phải ngẩng mặt lên nhìn. Gương mặt xinh đẹp mang theo nét buồn của Mỹ Mỹ dần hiện ra trong đôi mắt ngấn nước kia. Đưa tay lên lau vội nước mắt, giấu nhẹm đi tiếng nấc nghẹn bên trong, cậu hỏi.
“Sao chị lại tới đây?”
“Chị đi theo em đến đây mà.”
Vừa nói, cô vừa ngồi xuống bên cạnh cậu. Hải Minh khẽ mỉm cười, nụ cười buồn đến xót xa.
“Có phải… chị cảm thấy em yếu đuối lắm đúng không?”
“Không đâu! Chị… hiểu mà.”
“Chị thật sự hiểu sao?”
“Hải Minh! Nếu như em muốn khóc thì khóc đi. Lần này đổi lại… chị cho em mượn vai để khóc.”
Cậu im lặng nhìn cô thật lâu. Bao nhiêu cảm xúc mà cậu cố gắng kiềm nén cuối cùng vẫn bùng nổ. Một cảm giác đau dâng lên khiến cậu cảm thấy đến cả thở thôi cũng mệt. Hai mắt cay cay rồi nhoè đi vì vệt nước. Ôm chầm lấy dáng người nhỏ nhắn trước mặt, cậu gục đầu lên vai cô rồi bật khóc nức nở.
“Chị … Em … Em mệt mỏi quá.”
“Không sao! Có chị ở đây.”
“Em phải làm sao? Phải làm sao mới có thể tiếp tục đối diện với ông ấy đây hả chị?”
Mỹ Mỹ không trả lời, đúng hơn là không biết phải trả lời thế nào nữa. Cô chưa từng trải qua chuyện này, không hiểu cảm giác này càng không biết phải đối mặt như thế nào. Chỉ là nhìn thấy cậu khóc như thế, trái tim cô cũng cảm thấy xót xa.
Đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng cậu, chuyện duy nhất mà cô có thể làm chỉ là im lặng làm chỗ dựa cho cậu mà thôi.
*******