Lý Hải Minh nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Cậu dựa lưng vào ghế, dường như cơ thể cậu đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Không chỉ có Hải Minh, mà cả Tâm Di và Mỹ Mỹ đều không thể tin vào chuyện này. Rốt cuộc thì còn có bao nhiêu chuyện bị người ta cố tình che giấu nữa đây?
“Chú nhỏ! Tại… Tại sao bọn họ lại làm như vậy?”
“Là bởi vì…”
Nói đến đó, ông lại không nỡ nói tiếp. Chỉ một câu nói lúc nãy thôi, đã khiến cho đám trẻ con này phải hoảng loạn. Nếu nói hết toàn bộ sự thật, ông lo là bọn chúng sẽ không chịu đựng nổi những cú sốc này đâu.
“Cậu ba! Không sao đâu, cậu ba cứ nói đi, con chịu được mà.”
“Hải Minh à…”
“Con muốn biết tất cả sự thật. Cậu ba, chị ấy đã lưu lạc bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu khổ sở. Chẳng lẽ, cậu còn muốn tiếp tục để chị ấy chịu khổ sao?”
Tô Dĩ Thiên bất lực thở dài. Nếu không nói hết toàn bộ sự thật, đám trẻ này sẽ trách ông mà bản thân ông cũng không thể nào thấy nhẹ lòng được. Thôi thì ý trời đã định, chuyện nên tới thì sẽ tới thôi.
“Lý Minh Thành và Hạ Liêu An… đã từng chung sống như vợ chồng. Tô Gia Di… là con gái của hai người họ.”
Câu nói vừa rồi giống như một quả bom đột nhiên phát nổ. Nó khiến cả ba đứa trẻ kia đều sững sờ đến bất động.
Tâm Di còn tưởng, bản thân mình là người đáng thương nhất, cô còn cho rằng khi biết toàn bộ sự thật, cô mới là người phải chịu đựng cú sốc lớn nhất. Vậy nhưng mà… Người phải chịu đựng cú sốc ấy lại là Lý Hải Minh.
Lý Hải Minh ngồi đó, ánh mắt bỗng chốc đỏ lên. Ai cũng có thể cảm nhận được, cậu đang sốc như thế nào trước sự thật tàn khốc ấy. Nhưng ai ở trong hoàn cảnh của cậu thì cũng sẽ có phản ứng như thế này thôi. Làm gì có ai có thể bình tĩnh được khi biết người ba mà mình tôn trọng nhất lại làm ra những chuyện như thế này.
“Cậu ba! Ý của cậu là nói… ba của con ông ấy… ông ấy và mợ… không, là Hạ Liêu An. Hai người họ đã lên kế hoạch để vào nhà họ Tô sao?”
“Hải Minh! Cậu biết là con đang rất sốc, nhưng đây đều là sự thật.”
“Con… Con không sao.”
Cậu không sao… chỉ là trong lòng cậu có thứ gì đó khiến cậu cảm thấy vô cùng đau đớn. Cậu đã từng rất tôn trọng, rất ngưỡng mộ ba của mình. Nhưng mà hôm nay cậu mới biết, hóa ra, tất cả đều chỉ là giả tạo.
Tâm Di im lặng nhìn cậu. Bản thân cô cũng đang cố gắng để ổn định tâm trạng của mình. Những sự thật vừa được tiết lộ này, thật sự là khiến cho người ta vô cùng khó tin. Nhưng dù có khó tin đến mấy thì sự thật vẫn là sự thật. Mà sự thật đó cô nhất định phải biết.
“Chú ba! Vậy chú nói cho con biết, chuyện của ba mẹ con là như thế nào? Tại sao ông ấy lại cưới Hạ Liêu An?”
“Chuyện này… Kể ra thì dài dòng lắm.”
Năm đó, Tô Dĩ Đông và Lục Đình Phong có một hợp đồng dự án sản xuất vải dệt vô cùng lớn. Tô Dĩ Đông năm đó vẫn còn là một đại thiếu gia ham mê tửu sắc, phong lưu đa tình. Trong một lần sơ suất, Tô Dĩ Đông bị Lục Đình Phong tính kế.
Sau khi bị hắn hạ xuân dược, ông bị đưa vào một khách sạn. Lục Đình Phong lúc đó đã đẩy Diệp Tâm Ly vào vòng tay của ông chỉ vì muốn có bằng chứng để ép Tô Dĩ Đông phải kí bản hợp đồng đó.
“Cho nên… Tô Dĩ Đông ông ấy vốn không biết mặt của mẹ con?”
“Đúng vậy!”
Sau vụ việc đó, hai người không gặp lại nhau nữa. Cho đến hai năm sau, có người đưa tin rằng, Tô Dĩ Đông không còn khả năng sinh con nữa. Cũng bắt đầu từ đó, ông cho người tìm kiếm người phụ nữ năm xưa.
“Cho nên… Đã tìm được bà ấy, Hạ Liêu An.”
“Không phải tìm, mà là cô ta tự mình tìm tới.”
“Vậy còn Lý Minh Thành?”
“Lý Minh Thành… Sau đó cũng bắt đầu hẹn hò với Uyển Ninh. Không bao lâu sau thì hai người kết hôn.”
Giờ xem như đã rõ mọi chuyện. Hoá ra là hai người họ bắt tay nhau, trộm long tráo phụng, dựng lên màn thiên kim giả để bước vào Tô gia.
“Vậy còn chú… Tại sao lại biết mẹ con của con?”
“Năm đó, chú tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Cũng chính vì nghe được những điều không nên nghe cho nên mới bị truy sát.”
“Sau đó gặp mẹ con…”
“Ừm… Chính là nhờ chiếc đồng hồ đó nên chú mới biết mẹ con mới là người mà ba con muốn tìm.”
Hoá ra, mọi chuyện lại xảy ra như thế. Ông ấy vốn chưa từng biết mặt của mẹ cô, cho nên mới để bị người ta che mắt. Bây giờ mọi chuyện đã rõ, cũng đã đến lúc cô nên đòi lại những thứ thuộc về mình rồi.
[…]
Lâm Tứ ngồi trong xe, trên tay còn mân mê điếu thuốc. Đôi mắt thâm trầm nhìn về phía căn nhà nhỏ, đám người kia vẫn còn chưa rời khỏi nhà cô.
“Đó là nhà của con bé sao?”
Lâm Tịch Y nhìn về phía cổng rồi thấp giọng hỏi con trai của mình. Lâm Tứ không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu rồi ừm một tiếng mà thôi. Bây giờ đây, ông đang suy nghĩ, không biết phải nói chuyện này với cô như thế nào đây.
Một lúc sau, Tô Dĩ Thiên cùng Lý Hải Minh và Mỹ Mỹ rời khỏi đó. Đợi sau khi bọn họ đi mất, ông mới lái xe đến trước cổng nhà cô.
Tâm Di vừa định khoá cổng, lại nhìn thấy có chiếc xe lạ đậu ngay trước cửa nhà mình, cô liền tỏ ra đề phòng. Vội khoá chặt cửa lại, cô bước lùi về sau, cách xa cánh cổng.
Nhìn thấy người vừa mới bước xuống, đôi mắt cô không giấu được sự ngạc nhiên.
“Ông… Lâm tổng, ông tới đây làm gì?”
“Đừng sợ! Bọn ta không làm hại cháu đâu.”
Người lên tiếng không phải là Lâm Tứ mà là Lâm Tịch Y. Bà bước xuống xe, đôi mắt xúc động nhìn cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình.
“Tâm Di! Cháu mở cửa cho bà đi có được không?”
“Bà… Hai người… Hai người có chuyện gì?”
“Là chuyện liên quan đến thân thế của con.”
Tâm Di tròn mắt nhìn người trước mặt. Lại là chuyện liên quan đến thân thế của cô sao? Ngoài chuyện cô là con gái của Tô Dĩ Đông ra, chẳng lẽ còn có bí mật nào mà cô chưa biết hay sao?
Bước thật chậm đi về phía cửa, cô đưa tay mở cổng cho hai người. Lâm Tứ dìu mẹ của mình đi vào trong, Tâm Di đóng cửa lại rồi bước theo phía sau hai người.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa, Lâm Tịch Y nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe ẩn giấu vài giọt lệ. Tâm Di nhìn biểu cảm của bà, trong lòng liền xuất hiện vô số cảm xúc chẳng thể gọi thành tên.
“Tâm Di! Qua đây cho bà nhìn một chút.”
“Bà? Bà nói bà là bà của con sao?”
“Phải! Ta là bà nhỏ của con, còn đây là cậu của con, Diệp Thanh.”