Nghe đến cái tên Liêu An, sắc mặt của Tô Dĩ Thiên bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo. Ông còn chưa tìm bọn họ tính sổ, vậy mà bọn họ lại dám ra tay với cháu gái của ông rồi.
“Di Di! Bọn chúng không làm gì con đó chứ?”
“Bọn họ ép con phải kết hôn với Lâm tổng của Lâm thị.”
“Đúng là khốn nạn mà. Món nợ này, chú nhất định đòi lại cho con.”
“Chú nhỏ! Chú quen biết bọn họ sao?”
“Ừm! Có quen.”
Khẽ thở dài một hơi, Tô Dĩ Thiên đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
“Chắc con cũng mệt rồi! Vào nhà nghỉ ngơi một chút đi đã. Tối chú lại đến.”
“Vâng!”
Tô Dĩ Thiên mỉm cười dịu dàng rồi mở cửa ngồi vào trong xe. Trước khi lái xe rời đi, ông còn dặn dò cô phải cẩn thận. Tâm Di gật gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt ông.
Nhìn thấy Tô Dĩ Thiên đã rời đi, An Hạo lúc này mới đi về phía cô. Anh thật sự tò mò muốn biết, cô và Nhị thiếu gia nhà họ Tô, đến cùng là có mối quan hệ như thế nào.
Tâm Di vừa xoay người thì liền va phải anh. Cô nhíu mày nhìn anh khó chịu hỏi.
“Anh làm gì vậy hả?”
“Xin lỗi! Em không sao chứ?”
“Ừm! Nãy giờ sao anh không qua đây? Em còn đang định giới thiệu anh với chú nhỏ.”
“Chú nhỏ sao?”
Anh nghe cô nói thì rất bất ngờ. Như để chắc chắn anh liền hỏi lại.
“Em nói ông ấy là chú nhỏ của em sao?”
“Đúng vậy! Lúc em còn nhỏ, em và mẹ đã từng cứu ông ấy. Khi đó, ông ấy gọi mẹ em là chị hai còn em thì gọi ông ấy là chú nhỏ.”
Nhìn biểu cảm hồn nhiên của cô, anh lại cảm thấy mềm lòng. Chỉ là chuyện cô vừa nói, người thông minh sẽ nhận ra điểm kì lạ. Nếu như là em trai của mẹ thì cô phải gọi là cậu út. Còn đằng này, cô lại gọi là chú nhỏ, trừ khi…
Một suy nghĩ xuất hiện khiến An Hạo bỗng nhiên hoang mang. Chú nhỏ… cậu ba nhà họ Tô là chú nhỏ của cô. Vậy thì chẳng phải… cô là… là con gái của anh trai ông ấy … Tô Dĩ Đông hay sao?
Trong một vài giây ngắn ngủi đó, An Hạo cũng bị sự suy diễn của mình làm cho hoảng sợ rồi. Nếu như suy nghĩ của anh là đúng, vậy thì chẳng có lý nào, cô lại là con riêng của Tô Dĩ Đông hay sao?
“An Hạo!”
Tiếng gọi của cô kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Quay lại nhìn cô, anh cố gắng tỏ ra vẻ tự nhiên nhất có thể rồi đáp.
“Sao vậy?”
“Em phải hỏi anh mới đúng. Anh bị sao vậy, sao lại ngẩn người ra đó?”
“Anh không sao, anh chỉ đang suy nghĩ chút việc thôi.”
“Là việc của công ty sao?”
“Ừm! Là chuyện khá quan trọng.”
“Vậy… Anh mau đi xử lý đi.”
“Em vào nhà trước đã. Ở nhà một mình, tuyệt đối không được tự ý ra ngoài.”
“Ừm! Em biết rồi.”
Anh nắm tay dắt cô đi vào nhà. Sau khi nhìn cô cẩn thận khoá cổng, anh mới lái xe rời đi.
Lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Nguyên, anh không mặn không nhạt mà nói.
“Cậu giúp tôi điều tra một chút về người thân của Tâm Di.”
[…]
Mấy ngày qua vô cùng mệt mỏi, Tâm Di vừa nằm xuống thì liền ngủ mê man. Trong khi cô đang chìm trong giấc ngủ say,. tiếng chuông điện thoại lại cứ reo liên tục, phá vỡ đi giấc mộng đẹp của cô.
Đôi mắt nhắm chặt, cô với tay lấy chiếc điện thoại được đặt ở trên bàn. Mắt nhắm mắt mở, cô nhấn nút nghe.
“Alo!”
“Tâm Di! Cậu mất tích ở đâu mấy ngày hôm nay vậy hả?”
Mỹ Mỹ vừa nghe được giọng nói của cô thì liền kích động mà hét lên. Tâm Di còn đang mê ngủ mà cũng bị tiếng hét của cô ấy làm cho tỉnh hẳn ra.
Đưa tay lên dụi dụi mắt, ngáp dài một hơi, cô lười biến mà đáp lời.
“Cậu có cần hét lớn vậy không hả?”
“Tâm Di à, cậu có biết mấy ngày nay mình tìm cậu tới sắp phát điên rồi hay không hả?”
*Ưm… Cậu tim mình có chuyện quan trọng sao?"
“Cậu còn dám hỏi? Chẳng phải cậu nhờ mình tìm thông tin cho cái đồng hồ đó sao, mình đã tìm được rồi.”
Nghe xong câu đó, Tâm Di liền tỉnh ngủ. Cô ngồi bật dậy, vẻ mặt vô cùng kích động mà hỏi qua điện thoại rằng.
“Cậu nói thật sao?”
“Cậu nghĩ mình rảnh đến nỗi mang chuyện này ra đùa với cậu sao?”
“Vậy… Cái đồng hồ đó là của ai?”
"Cái này… Chuyện hơi phức tạp, gặp nhau trước rồi nói "
“Cậu đến nhà mình sao?”
“Ừm thì sao cũng được. Cậu ở đó đợi mình đi.”
Không đợi cô trả lời, Mỹ Mỹ đã vội tắt máy. Tâm Di ngồi bất động, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng. Đã có manh mối về chủ nhân của chiếc đồng hồ đó, có nghĩa là cô sắp tìm được người đàn ông đó rồi.
“Lúc tìm được ông ấy, mình phải làm sao để đối mặt với ông ấy đây?”
Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa reo lên. Lần này người gọi đến lại là một dãy số lạ. Chần chừ một lúc, cô mới nhấc máy.
“Alo! Xin lỗi ai vậy?”
“Chị Tâm Di, là em, Lý Hải Minh.”
“À! Hải Minh… em có chuyện gì sao?”
“Chị đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau một lát được không? Em có chuyện quan trọng muốn hỏi chị.”
“Chị đang ở nhà. Em… Có sang được không?”
“Chị gửi địa chỉ cho em, em sẽ qua ngay.”
“Được!”
Tắt máy, Tâm Di soạn một tin nhắn gửi qua cho Lý Hải Minh. Trong đầu cô bây giờ rất rối, Hải Minh cũng viết chuyện cô muốn tìm ba. Liệu có khi nào… cậu ấy cũng đã có manh mối rồi hay không?
Ba mươi phút sau…
Tiếng chuông cổng vang lên inh ỏi. Tâm Di vội vàng chạy ra mở cửa. Người đứng trước cổng chẳng ai khác chính là Giang Mỹ Mỹ.
“Cậu tới rồi!”
“Ây … Đừng nói nữa, mau vào nhà đi.”
Chiếc mô tô phân khối lớn dừng lại, hai cô gái liền nhận ra ngay người kia là Lý Hải Minh. Cậu ấy bước xuống xe, tháo chiếc nón bảo hiểm ra, đôi mắt u sầu nhìn Mỹ Mỹ.
“Hải Minh! Em cũng tới rồi.”
“Ừm!”
“Mau! Đều vào trong rồi nói.”
Tâm Di làm sao mà không nhìn ra được tâm tư của cậu nhóc ấy chứ. Mỹ Mỹ và Khải Phong đã làm lành, dĩ nhiên là…
Thôi bỏ đi, chuyện tình cảm vốn không thể ép buộc.
Ba người đi vào trong, Tâm Di vào bếp rót nước, Mỹ Mỹ và Hải Minh ngồi trên ghế sofa.
Một lúc sau, cô đi ra, trên tay mang theo hai ly nước cam đặt xuống trước mặt hai người.
“Uống nước đi rồi nói tiếp.”
“Chị Tâm Di! Em có chuyện muốn hỏi chị.”
“Ừm! Em hỏi đi.”
“Mẹ của chị… Có phải tên là… Diệp Tâm Ly hay không?”
“Đúng vậy! Sao em lại biết?”
Hải Minh im lặng, đôi mắt của cậu hiện lên một cảm xúc phức tạp. Lấy từ trong chiếc ba lô ra một tấm ảnh, cậu đưa về phía cô rồi nói.
“Chị xem… Đây có phải là mẹ của chị không?”
Tâm Di cầm tấm ảnh lên nhìn, trong đó là một gương mặt lạ lẫm.
“Đây… Không phải. Mẹ của chị đã mất rất lâu rồi.”