Đêm hôm đó, Giang Miểu ngủ một giấc đầy ngọt ngào, mặt trời đã lên cao cũng không muốn thức dậy.
Trong giấc mơ của cô, có một con chó màu đen vẫn luôn đuổi theo cô liếm láp, liếm đến nỗi mặt cô đầy nước bọt. Cô chống cự muốn né tránh nhưng không sao trốn thoát được.
Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn một chút, tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt. Cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng người đàn ông, anh đang cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Cánh tay cường tráng của anh gác qua thắt lưng cô, thân trên của hai người dán chặt vào nhau. Nhớ lại một đêm đầy thân mật hôm qua, Giang Miểu xấu hổ khi đối mặt với anh, cô nghiêng người né tránh trong lòng anh.
“Sao vậy?”
Đội trưởng Kỷ ngậm cắn vành tai nho nhỏ của cô, thổi một hơi nóng vào.
Cô gái nhỏ lắc đầu di chuyển cơ thể, cảm xúc khác thường trên cơ thể khiến cô phải mở chăn nhìn thoáng qua. Một giây sau đó, gương mặt cô “vụt” một cái biến thành một quả lựu đỏ.
Quần áo của anh đầy đủ, nhưng cô lại trần truồng.
Người đàn ông thấy cô mãi không lên tiếng, bàn tay to lớn tiến vào trong chăn, chạm đến đùi trong ẩm ướt của cô. Cô gái nhỏ cố ý khép chặt chân, kẹp anh không cho động đậy. Đội trưởng Kỷ cũng không gấp, hôn lên gáy cô như đang trêu đùa.
Một lát sau, cơ thể của cô gái dần dần thả lỏng, Kỷ Viêm hài lòng vuốt ve hai mép mềm mại đẫm nước của con sò thịt.
Giang Miểu túm lấy một góc chăn, cắn chặt răng, khe khẽ hừ ra tiếng. Người đàn ông ve vuốt đến nghiện, rút ngón tay đã dính đầy một loại chất lỏng dính dấp, cười lưu manh đưa đến trước mặt cô, thấp giọng cười:
“Chảy cả một đêm mà vẫn chưa ngừng.”
Cô gái nhỏ vùi mặt vào trong chăn: “Anh đừng nói nữa…”
Tính cách tà ác của đội trưởng Kỷ lập tức online, theo cô vào màn đêm oi bức. Trên chiếc giường đơn nho nhỏ, anh áp sát vào cô. Giang Miểu hoàn toàn không thể lờ đi khối nhiệt cương cứng giày vò người ta đang áp trên mông mình, nó khiến cô rung động không thôi.
“Chú không chỉ biết cứu hỏa mà còn biết sửa vòi nước nữa đó, Giang Miểu có cần không?”
“Kỷ Viêm!”
Cô gái nhỏ cảm thấy thẹn đến nỗi sắp nổ tung, giật phắt chăn ra, đôi mắt vô cùng trong trẻo, gò má phiếm hồng, đôi môi hơi sưng, trên cơ thể lõa lồ toàn là những vết xanh tím không đồng nhất.
Ánh mắt người đàn ông đỏ lên, cổ họng khô nóng.
Giang Miểu luống cuống tay dùng chăn bọc bản thân lại, lộ đầu nhỏ ra ngoài: “Anh không được nhìn.”
Kỷ Viêm cười rất vui vẻ, vừa bày ra dáng vẻ sói xám lớn muốn ăn sạch thỏ trắng nhỏ thì tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc.
“Đội trưởng Kỷ.”
Lần này đã đổi thành một người khác, Giang Mục tội nghiệp vừa nhìn là biết bị đẩy ra trước để hy sinh.
Cô gái nhỏ thấy gương mặt người đàn ông trong nháy mắt đã cứng đờ thì buồn cười không chịu nổi. Vừa nãy trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, giờ lại lè lưỡi trêu anh.
“Đội trưởng Kỷ?”
Giọng nói bên ngoài lại nhỏ hơn một chút, cẩn thận dò hỏi. Người đàn ông mang vẻ mặt khó nhịn: “Tôi còn chưa điếc, có việc thì nói đi.”
“À thì… Luyện tập buổi sáng đã kết thúc rồi, còn đang chờ anh đến đấy ạ…”
Đội trưởng Kỷ hờ hững lên tiếng: “Toàn đội mang nặng chạy thêm năm vòng, chưa chạy xong thì đừng đến tìm tôi.”
Giang Mục run rẩy, hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng gào con mẹ nó, mắng chửi anh. Tên ma quỷ này ăn no mặc ấm sinh dâm dục, thẹn với danh hiệu quang vinh của quân nhân giải phóng.
Đám người đi xa, một chút dục niệm vừa mới bùng lên giờ đã hoàn toàn biến mất, anh ôm lấy cô gái đang trốn trong chăn, đặt cô ngồi lên đùi mình, lấy quần áo ở đầu giường mặc vào cho cô.
Giang Miểu không quen nên cứ dịch đến dịch lui, Kỷ Viêm nhìn thấy, giọng điệu vừa như tán tỉnh vừa như cảnh cáo: “Em nhất định phải phản kháng sao?”
Giọng nói của cô gái nhỏ dần đi: “Tự em mặc là được rồi…”
Anh cười: “Anh thích làm chuyện này, em đừng nhúc nhích, sẽ xong nhanh thôi.”
Anh vụng về cài lại móc trên chiếc áo ngực trắng tinh của cô, nhìn thịt non căng tràn như sắp nổ tung bị ép thành một rãnh ngực mê hoặc. Anh nhịn không được, vùi đầu vào nơi phảng phất mùi thơm của phụ nữ.
Trước ngực cô gái nhỏ bị hơi nóng phun lên khiến cho toàn thân nóng bừng, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra. Người đàn ông không hề nhúc nhích, sa chân vào trong đó không thể nào kiềm chế được. Anh cảm thấy, chỉ khi ôm chặt cô thân mật thế này mới có thể chứng minh anh vẫn còn tồn tại.
Qua hồi lâu, anh mới ngẩng đầu lên, lưu loát mặc quần áo đàng hoàng cho cô gái nhỏ, dẫn cô đi rửa mặt.
Bên ngoài trời lạnh như đóng băng, anh quấn cô gái nhỏ thật kỹ càng, dắt bàn tay nhỏ bé của cô đi ra bên ngoài phòng, dặn dò cả đường đi: “Em ra căn tin ăn sáng trước, ăn no rồi thì đến phòng nghỉ chờ anh, Giang Mục sẽ dẫn em qua đó. Bên này anh xong việc rồi sẽ đưa em về nhà.”
Giang Miểu bị quấn kín như cái bánh chưng, chỉ lộ ra một đôi mắt to, vội vàng hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”
Kỷ Viêm biết cô muốn hỏi cái gì, cố ý đùa cô: “Rồi sau đó anh lại quay về đội.”
“Ờm.”
Cô gái nhỏ mất mát cụp mắt xuống, tâm trạng trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng.
Hai người sóng vai đi xuống lầu. Cô nhóc không vui, đi từng bước từng bước nhỏ, đội trưởng Kỷ đi xuống bậc cuối của cầu thang trước, xoay người ngăn trước mặt cô.
Anh biết rõ còn hỏi: “Không vui à?”
“Không có.”
Giang Miểu lặng lẽ tỉnh táo lại, âm thầm cảm thấy mình quá trẻ con, chẳng có được tình yêu thương và bao dung như bà ngoại. Người là do cô chọn, không thể nào yêu cầu người ta bỏ cả lý tưởng để thỏa mãn mong muốn của mình được.
“Anh công tác vui vẻ, em sẽ ủng hộ anh.”
Kỷ Viêm nhìn cô thật lâu: “Vậy sao?”
Cô nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.”
Người đàn ông cười đầy ý vị, bỗng kéo mạnh chiếc khăn choàng đang che khuất gương mặt nhỏ xinh của cô. Giang Miểu bị dọa đến giật nảy người, không kịp che dấu đôi môi đã bị cắn tới rớm máu.
“Thật ra… cấp trên đã cho anh nghỉ hai ngày, nói là để anh ở bên cạnh vợ yêu.”
Anh cố ý kéo dài âm cuối, bày ra vẻ mặt tiếc nuối.
“Có điều em đã ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế thì anh cũng không nên làm em thất vọng. Cứ làm theo em nói vậy, cố gắng công tác, báo đáp Tổ quốc!”
“Không phải mà!”
Cô gái nhỏ vừa nãy còn tựa như bị cả thế giới vứt bỏ, nháy mắt đã bình tĩnh trở lại, hai tay túm lấy vạt áo anh, vội vàng nói: “Em không vô tư cống hiến như vậy, thật ra em… cũng muốn anh ở bên cạnh em…”
Đội trưởng Kỷ hài lòng cười tươi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô gái nhỏ thành thật bộc lộ suy nghĩ của mình với anh. Anh đưa tay xoa đầu cô, đầu ngón tay trượt dần xuống bên môi, vuốt ve nơi dấu răng in sâu.
“Anh đã nói rồi, sau này không cần giấu anh mà khổ sở một mình nữa.”
Kỷ Viêm bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, dịu dàng xoa nắn.
“Em không cần uất ức chính mình mà thuận theo ý anh, với trách nhiệm và thân phận của anh, có lẽ nhiều lúc anh phải đặt nhân dân lên hàng đầu. Nhưng xét về tình cảm cá nhân mà nói, trong phạm vi khả năng của mình, anh sẽ cố gắng hết sức để đạt được kỳ vọng của em. Cho nên, em vui vẻ hay khó chịu đều phải nói thẳng với anh, anh sẽ đón nhận tất cả.”
Trong lòng Giang Miểu như được rót mật, khuôn mặt cuối cùng cũng hiện ra nét cười, ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi.”
Cô thấy xung quanh không có ai, lén nhón chân lên hôn anh một cái. Ban đầu chỉ muốn hôn nhẹ rồi dừng, nhưng lại bị người đàn ông đè gáy lại, đầu lưỡi nóng ấm linh hoạt tiến vào.
Cùng lúc đó, Lộc Bạch và Giang Mục đang đi xuống nửa chừng, hai người họ trố mắt nhìn nhau, vô cùng ngượng ngùng khi bắt gặp một màn cay mắt này.
Khóe miệng Lộc Bạch run rẩy: “Muốn lên thì cậu lên đi, tôi cũng không muốn đi chịu chết.”
Giang Mục trực tiếp xoay người đi, phóng khoáng phất tay: “Tản đi tản đi, tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa.”
Nhà trọ nhỏ của Giang Miểu cuối cùng cũng được đón tiếp nam chủ nhân của nó.
Lúc có Kỷ Viêm ở đây, Giang Miểu cứ như một người nghỉ hưu không có gì để làm, xoay tới xoay lui đi theo anh như con quay.
Cơm trưa anh nấu ba món mặn một món canh, sắc hương vị đều có đủ. Cô gái nhỏ ăn một hơi ba bát cơm, no đến tận cổ họng, rồi lại chạy vào nhà vệ sinh ói ra hết. Còn oán thầm là do anh làm đồ ăn quá ngon, hấp dẫn cô phạm tội.
Đội trưởng Kỷ phải làm kẻ chịu tội nhưng lại tỏ vẻ vô cùng vui vẻ đón nhận, sau đó tự nhiên đóng cửa lại, một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy “róc rách”.
“Anh làm gì đấy?”
Đội trưởng Kỷ liếm môi, mỉm cười: “Vận động sau khi ăn.”
“Em không cần… em ưm…”
Lời muốn nói đã bị người ta chặn lại, không cho cô không gian để thở dốc.
Ước chừng hai tiếng sau, cô gái nhỏ sắp hấp hối được người đàn ông bọc khăn ôm đi. Giang Miểu khóc đến nỗi mắt mũi đều ửng lên cả, giống như một bé cún đáng thương vậy.
Người đàn ông tinh thần sảng khoái, ôm cô gái nhỏ nói một đống lời tán tỉnh, cô nghe mà hai má ửng hồng. Vừa cúi đầu nhìn thấy mấy dấu tay trên thắt lưng thì cô đã xấu hổ chịu không nổi, tỏ vẻ phải cào ra hai vệt hồng trên ngực anh thì mới bằng lòng bỏ qua.
Đội trưởng Kỷ nhướng mày: “Anh thì không sao cả, có điều… nếu như bị đám nhóc thối kia nhìn thấy, hiểu lầm em có khuynh hướng bạo dâm thì hơi phiền đó…”
Anh nói như thế, Giang Miểu trầm tư một lúc, yên lặng rụt tay lại, xoay người đi không muốn để ý đến anh nữa.
Người đàn ông rất thích dáng vẻ náo loạn giận dỗi của cô, hai má phình phình, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Hai người ngồi trên sopha xem liên tục hai bộ phim. Giang Miểu ngồi trong lòng anh ngủ mất, khi tỉnh lại thì trên sopha chỉ còn một mình cô. Phòng bếp đang sáng đèn, tiếng bát đũa va chạm vang lên liên tiếp. Cô thoải mái duỗi lưng, gương mặt đầy nét hạnh phúc, cười như nở hoa.
Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi lả tả, người đàn ông đang ôm cô ngủ say lại bỗng dưng giật mình tỉnh giấc, lồng ngực phập phồng. Cô gái nhỏ đang mơ ngủ cũng tỉnh lại theo, cả người vẫn còn mơ màng. Cô vòng tay ôm anh, cọ vào ngực anh.
“Sao vậy anh?”
Trên trán Kỷ Viêm túa ra từng đợt mồ hôi, anh lấy lại bình tĩnh, nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, hít từng hơi thật sâu.
Anh bao bọc cô gái trong lòng: “Không có gì đâu em.”
Cô nhóc yên lặng chớp mắt, đột nhiên tránh khỏi cái ôm của anh. Cô ngồi bật dậy, bướng bỉnh bật đèn ngủ màu vàng ấm trên đầu giường.
Cô cúi đầu nhìn anh: “Kỷ Viêm, em muốn nghe anh nói thật.”
Người đàn ông mấp máy miệng, trầm mặc trong vài giây, thì thào nói: “Anh lại mơ thấy ba anh.”
Giang Miểu nhác thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi, dịu dàng nói: “Chuyện của chú, em chưa từng nghe anh nhắc đến.”
Kỷ Viêm gượng cười đầy đau thương, mặt mày ảm đạm hẳn: “Là do anh, ngay từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không có cách nào tha thứ cho chính mình, cũng cảm thấy tất cả những gì mà bây giờ mình nắm giữ thật dơ bẩn.”
Cô gái nhỏ ôn hòa xoa má anh, đau lòng lên tiếng: “Nếu anh muốn nói, em sẵn lòng lắng nghe.”
Người đàn ông giương mắt nhìn vào đôi mắt phản chiếu ánh đèn của cô, nửa người trên của anh nhổm dậy, khẽ tựa vào đầu giường, đưa tay kéo cô gái vào trong lòng dán lên lồng ngực ấm nóng của anh. Anh chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự chán nản và đau khổ.
“Trận hỏa hoạn năm ấy gây ra thương vong nặng nề, cuối cùng mười mấy người xông vào trong đám cháy chỉ còn một mình anh thoát khỏi cái chết. Anh may mắn không gặp nạn là bởi vì ba đã kiên cường dùng chính bản thân ông ấy để đổi mạng cho anh.”
“Có lúc anh đã nghĩ, nếu động tác của anh nhanh hơn một chút, liệu rằng có thể tranh thủ cho ông ấy thêm vài giây để chạy thoát không. Suy cho cùng đều là do anh vô dụng.”
Giang Miểu nhẹ nhàng nói: “Nếu đời người có nút quay lại thì sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy.”
Đáy mắt Kỷ Viêm không biết từ khi nào đã có hơi nước mơ hồ che khuất, anh chua xót nhả từng chữ: “Mẹ anh cũng vậy, bà vì anh mà phát điên, chịu hết tất thảy tra tấn của bệnh tật. Đối với bà ấy, mỗi thời khắc, mỗi phút mỗi giây, đều mong rằng anh có thể chết thay ba mình. Thật lòng, anh cũng hy vọng người chết đi là anh, bởi vì sống còn khó khăn hơn cả chết…”
Giọng anh nghẹn ngào, Giang Miểu nghe mà tan nát cõi lòng, cô ngẩng dậy từ trong lòng anh, ôm ngược lại người đàn ông cao lớn vào trong lòng, dùng thân thể nhỏ yếu để cho anh những ấm áp mà anh cần.
“Kỷ Viêm à, máu mủ tình thân càng trong lúc nguy nan thì càng đáng quý trọng. Em tin rằng, chú ấy đưa ra quyết định hoàn toàn dựa vào bản năng của một người làm cha, nếu ông ấy thấy anh vì thế mà tự trách mình, nhất định sẽ rất đau lòng. Chỉ khi anh sống thật tốt, đó mới là ước nguyện ban đầu của ông ấy, là chuyện mà ông ấy mong chờ.”
“Còn về dì, người ta hay nói hổ dữ không ăn thịt con, em nghĩ bà ấy chỉ là chấp niệm quá sâu, mãi cũng không chấp nhận được chuyện chú đã hy sinh vì nhiệm vụ. Ngoại trừ chú, anh chính là người thân nhất của bà ấy, trở thành nơi để bà ấy trút bỏ cảm xúc. Cho dù anh mệt mỏi thế nào thì cũng không thể trốn khỏi tình cảm máu mủ này được, đúng không?”
Đội trưởng Kỷ được nghe được hai ba câu an ủi của cô gái nhỏ mà lòng mềm như nước, không khí nghẹn lại trong lồng ngực chậm rãi tản hết. Anh thuận thế ôm lấy eo thon của cô, vùi đầu vào trong khe núi mềm mại trước ngực cô, nặng nề thì thầm.
“Không ngờ anh lớn tuổi thế này mà còn để một đứa nhóc đến mở lối cho mình.”
Gương mặt cô gái nhỏ cười tươi như hoa: “Anh không biết mị lực của sinh viên khoa văn là giỏi dùng sức mạnh của câu từ để cảm hóa con người sao?”
Kỷ Viêm lại cười, kéo cô gái nhỏ xuống dưới thân mình, cúi người hôn một lần rồi lại một lần nữa.
Giang Miểu bị anh nhiệt tình trêu đùa khiến toàn thân nóng bừng lên, cô xoay người đi trốn tránh. Hai người ngọt ngào náo loạn một trận. Cô gái nhỏ lại quay về lồng ngực anh một lần nữa, ngẩng đầu nhìn quai hàm mạnh mẽ cứng cỏi của anh, thật cẩn thận hỏi ra vấn đề đã thắc mắc rất lâu.
“Chuyện dì mất, thật sự có liên quan đến mẹ em sao?”
Người đàn ông trầm tư một lát, khàn giọng nói: “Đối với mẹ anh mà nói, chết đi là một sự giải thoát, cũng là sự trừng phạt dành cho anh. Cho nên bất kể là mẹ em đã nói hay đã làm gì, nói đến cùng thì nguyên nhân vẫn là do anh. Mẹ anh đã bắt đầu không thể tha thứ cho anh được nữa, chỉ có thể chọn cách cực đoan này để quãng đời còn lại anh đều phải sống trong áy náy, sống không bằng chết.”
Cô cụp mắt, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra bản thân không có lập trường để an ủi anh, chỉ có thể xin lỗi vì sự lỗ mãng của mẹ Giang.
“Xin lỗi.”
Anh cúi đầu lại gần, giọng nói vang vọng bên tai cô: “Người nên nói xin lỗi là anh mới phải. Anh đã tự cho là đúng mà thả em tự do, kết quả khiến mọi chuyện đều hỏng bét, còn suýt nữa đã làm mất em…”
Giang Miểu ngoan ngoãn nói: “Không đâu, em vẫn luôn xoay vòng tại chỗ để chờ anh.”
Kỷ Viêm chạm nhẹ vào môi cô: “Miểu Miểu, em thật tốt.”
“Em tốt như thế, anh còn không mau tranh thủ thời gian cưới em đi.”
Kỷ Viêm nở một nụ cười: “Em đang ép hôn đấy à?”
Cô gái nhỏ dẩu miệng: “Nếu anh không cưới, em sẽ lập tức tìm một người mà mẹ em thích rồi lấy họ…”
“Em dám?”
Người đàn ông vừa nghe câu này đã nổi nóng: “Em phải theo anh cả đời, trừ khi anh chết, em… ưm!”
Cái miệng nhỏ nhắn dùng sức ngăn chặn những lời tiếp theo của anh, cuối cùng còn dùng sức cắn anh một cái. Cô gái nhỏ thở phì phò, trừng mắt nhìn: “Anh còn nói mấy lời này nữa, em sẽ không để ý đến anh thật đấy.”
“Được, không chết.”
Người đàn ông cười tươi, kéo chăn qua đỉnh đầu, cơ thể chậm rãi hạ thấp xuống: “Chết rồi thì ai đến thỏa mãn em đây?”
Khoảng mười phút sau, khắp căn phòng đều là tiếng nước dâm mỹ kèm thêm tiếng nuốt xuống cổ họng. Mười ngón tay của cô gái nhỏ siết chặt ga giường, khuôn mặt đỏ bừng vùi sâu vào gối đầu, nhẫn nhịn thở dốc.
“Sông nhỏ lại vỡ đê rồi, để chú Kỷ chặn giúp em nhé.”
Cô gái xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Cô không kịp xoay người trốn tránh thì đã bị môi lưỡi nóng bỏng của anh đưa lên cực khoái.
Kể từ khi Giang Miểu cứng rắn muốn ở bên cạnh Kỷ Viêm, không biết mẹ Giang đã bị bà ngoại áp chế hay là trong lòng có chút áy náy về chuyện mẹ Kỷ. Nói chung, bà không còn nói mấy lời cản trở nữa, cũng gián tiếp thừa nhận quan hệ của hai người họ.
Mạt Lỵ vốn hay chê bai cũng không chống cự nổi sự năn nỉ dịu dàng của cô bạn thân, không tình không nguyện nhận vị trí phù dâu quan trọng nhất.
Vượt qua khổ cực là đến vui sướng, hai người chọn một ngày hoàng đạo tốt để lấy giấy chứng nhận.
Cuộc sống sau khi kết hôn vẫn thanh thản yên bình, anh vẫn bận rộn như trước kia, Giang Miểu cũng không rối rắm về tính chất công việc của anh nữa, cố gắng hết sức để khiến bản thân mình tốt đẹp hơn.
Thỉnh thoảng khi Giang Miểu đi ngang qua nhà hàng lẩu đó thì sẽ nhớ đến lần đầu tiên gặp anh. Người đàn ông ngồi thẳng tắp ở đấy giống hệt một cái cọc gỗ, trong ánh mắt là tia khí khái bức người, chỉ nhìn gương mặt cũng khiến người ta si mê.
Kỳ lạ là trước đó cô chẳng hề hay biết một chút gì về anh, nhưng khi vừa nhìn thấy người này, không hiểu sao trong cô dâng lên một loại cảm giác rất an toàn, giống như một dòng điện xâm chiếm lý trí của cô.
Giang Miểu biết rõ, chuyện “vừa gặp đã yêu” chẳng qua chỉ là thấy sắc đẹp thì nổi lòng tham, cho nên, cô cũng không phủ nhận bản thân là một bé gái mê trai. Không chỉ mê mệt gương mặt của anh, thèm muốn thân thể của anh mà thậm chí còn tham lam giọng nói và mùi hương cơ thể của anh nữa.
Một năm sau.
Trong nhà hàng lẩu náo nhiệt, váng mỡ bò trong nồi gợi lên sự thèm thuồng, mùi thơm bốc lên khiến người ta khó cưỡng lại.
Giang Miểu ngồi bên cửa sổ, tự động ngăn cách với hoàn cảnh nhốn nháo, an tâm đọc sách.
“Xin chào.”
Bên cạnh hình như có người gọi cô, cô ngẩng đầu lên, thấy một cậu trai có gương mặt thanh tú, tuổi tác không lớn, ăn mặc như một sinh viên đại học.
Giang Miểu lễ phép trả lời: “Xin chào, có việc gì sao?”
“À, là như vầy…”
Cậu trai chỉ vào chiếc bàn tròn lớn cách đó không xa, tất cả đều là mấy thanh niên trẻ trung.
“Chúng tôi đang chơi một trò chơi, tôi thua rồi, phải hỏi xin Wechat của một cô gái xinh đẹp nhất ở đây.”
Giang Miểu rất nể mặt không vạch trần cách tán tỉnh cũ rích này, vừa muốn lên tiếng từ chối thì lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặt mày âm trầm đứng ở phía sau.
Cô gắng nhịn không cười ra tiếng, cố ý nói: “Xin Wechat à? Được thôi.”
“Thật sao?”
Cậu trai rốt cuộc không nín thở nữa, cười vui vẻ lấy điện thoại trong túi ra. Vừa ấn mở màn hình thì cổ áo không hiểu sao lại bị một lực rất mạnh từ sau lưng túm chặt, dễ dàng kéo cậu ta lùi về sau nửa mét.
Cậu ta khó chịu quay đầu, lập tức nhìn thấy một tên đàn ông mặt mày nghiêm túc đang lạnh lùng trừng cậu ta.
“Định xin số à?”
Cậu trai sửng sốt, ngơ ngác nhìn Giang Miểu đang ngoan ngoãn xem kịch. Giọng nói của người đàn ông hung ác như đòi nợ: “119, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”
Dãy ba số như sấm rền bên tai, cậu trai có ngốc nữa cũng hiểu được mình đá phải tấm sắt rồi. Cậu ta run rẩy lên tiếng: “Chú… chú cảnh sát à, chú hiểu lầm rồi, chúng cháu chỉ là chơi một trò chơi, chơi đùa thôi.”
Kỷ Viêm cau mày: “Còn chưa đi à?”
Cậu trai sợ đến nghẹn họng, vội vã chạy đi như sắp tè ra quần.
Sau khi người đàn ông ngồi vào chỗ, nhìn Giang Miểu đối diện cười ngặt nghẽo thì cau mày, không hề vui vẻ chút nào: “Em giỏi nhỉ? Cứ tùy tiện đưa Wechat cho người ta.”
Hai tay cô gái nhỏ chống cằm, cười ngọt ngào: “Chú Kỷ có cảm giác bị uy hiếp hả?”
Đội trưởng Kỷ tỏ vẻ không hề áp lực, khinh thường hừ một tiếng: “Cho dù bọn chúng có nhỏ hơn anh hai mươi tuổi thì thể lực cũng chưa chắc có thể bì được với anh.”
Giang Miểu khó hiểu chớp mắt: “Thể lực thì cần tốt như vậy để làm gì?”
Cơ thể người đàn ông áp sát lại một chút, đè thấp giọng thì thầm: “Thể lực không tốt thì làm sao thỏa mãn được kiểu dục cầu bất mãn của em trong độ tuổi như lang như hổ này?”
Nhịp thở của Giang Miểu dồn dập: “Anh, cái người này…”
Lần này đến lượt đội trưởng Kỷ giả ngốc: “Sao thế?”
Cô gái ôm gương mặt dần dần nóng lên, quyết định không quan tâm đến tên đàn ông muộn tao không có điểm dừng này nữa.
Đồ ăn lần lượt được bưng lên, Giang Miểu ăn thịt bò mà Kỷ Viêm gắp cho cô. Đột nhiên nhớ đến một chuyện ngày hôm đó mà cô đã quên mất, cô cười một cách khó hiểu, chế giễu anh.
“Suýt chút nữa đã quên, nơi đây từng là nơi xem mắt của một ông chú lính cứu hỏa đó.”
Đội trưởng Kỷ không hề hoang mang, hơi ngước mắt lên: “Anh cũng nhớ rõ, ngày đó cũng là ngày một cô giáo nhỏ xem mắt.”
“Này…”
Giang Miểu buồn bực cắn đầu đũa. Vừa nãy cô xúc động thốt ra khỏi miệng, gần như đã quên mất mình đã làm gì ngày hôm đó.
“Em chỉ tùy tiện đến một lát thôi… không có nghĩ gì cả…”
Kỷ Viêm tiếp lời: “Anh cũng vậy, tùy tiện đến thôi.”
“Anh nói dối.”
Giang Miểu thở phì phò, nói: “Em ở bên ngoài đã thấy hết rồi, anh với người ta ăn uống vui vẻ lắm.”
Người đàn ông yên lặng nhìn cô, cười rất hàm súc: “Thì ra Miểu Miểu nhà ta đã bắt đầu dõi theo chú sớm như vậy…”
Khí thế của Giang Miểu yếu đi một chút, mạnh miệng nói: “Không phải…”
Kỷ Viêm chậm rãi gắp thịt bò cho cô, hạ giọng nói: “Em yên tâm, hôm đó anh nói tổng cộng không đến năm câu, thời gian còn lại đều tập trung dùng bữa.”
Cô gái nhỏ vừa nghĩ đến đã chua cực kỳ: “Lại lừa người ta.”
“Thật sự không lừa em…”
Người đàn ông nhẹ nhàng véo má cô, cười đầy cưng chiều: “Anh đã ăn hết số thịt bò được gọi ra, không chừa lại cho cô ấy miếng nào.”
Cô gái nhỏ “phụt” cười ra tiếng, sóng mắt đưa đẩy trừng anh đầy yêu kiều.
“Đúng rồi, mẹ hỏi chừng nào chúng ta tổ chức hôn lễ đó.”
Kỷ Viêm suy nghĩ một lát, trả lời: “Năm nay tổ chức luôn, để anh sắp xếp, em đừng quan tâm.”
“Vâng.”
Cô gái nhỏ gắp thịt bò trong nồi vào chén của anh, cười ngọt ngào: “Anh cũng ăn đi, cùng nhau bồi bổ cơ thể.”
Kỷ Viêm lại đùa cô: “Bồi bổ cơ thể làm gì?”
Giang Miểu nói một câu hai nghĩa: “Làm… chuyện yêu đương.”
Hai người cười với nhau, hiểu ý tăng nhanh tốc độ ăn uống.
Đêm đó… lại là một đêm điên cuồng.
Gần đến hừng đông, người đàn ông ôm lấy cô gái nhỏ đã cong người thành con tôm, vừa dồn hết sức mà làm, vưa đau lòng hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô.
Cô gái nhỏ như sắp ngất đi, phun đầy dịch nóng dưới sự va chạm đầy hưng phấn của anh. Người đàn ông hung ác giữ chặt hông của cô, bắn ra một lượng lớn dịch nóng trong cơ thể cô, nóng đến mức cả người cô mềm nhũn.
Người đàn ông đè mạnh trên người cô, tỉ mỉ liếm láp vùng cổ đầy mồ hôi của cô.
“Miểu Miểu…”
Anh nặng nề thở dốc, hơi thở vẫn còn nóng rẫy: “Có thể gặp được em, đời này của anh đáng giá rồi.”
Cô gái nhỏ suy yếu, ôm hờ cổ anh, ánh mắt như phát sáng: “Em cũng vậy.”
“Em yêu anh, yêu anh yêu anh rất nhiều.”
Trong lòng người đàn ông ấm áp. Anh xoay người ôm cô, để cô ngủ trên người mình, thâm tình hôn lên môi cô.
Anh phối hợp đón nhận, mặc cho cái lưỡi trơn trượt kia tùy ý quấy đảo giữa môi lưỡi của mình. Chờ cô hôn đã nghiện, anh lại trở người đè cô xuống dưới thân mình, biến bị động thành chủ động, bắt đầu một vòng tấn công mới.
Ngoài cửa sổ tĩnh lặng như nước.
Bên trong phòng ấm áp tựa mặt trời đầu xuân.