Sau buổi trưa, những giọt mưa mùa thu tí tách rơi xuống. Chỉ một lát sau, trên tấm kính đã phủ một tầng hơi nước mơ hồ.
Giang Miểu ngồi trên bàn học nghiêm túc soạn bài, người đàn ông chu đáo cắt sẵn trái cây mang đến đút cho cô ăn vài miếng. Sau khi cô ăn hết, anh mới đi đến Cục Cảnh Sát.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự – Hà Lan – là bạn thân lâu năm của anh, tuy không cùng một lực lượng, nhưng hai người đã từng cùng nhau vượt qua khóa huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã đặc biệt hơn nửa năm, cũng coi như là tình cảm bạn bè sống chết có nhau.
Anh vừa bước vào cổng lớn của Cục Cảnh Sát, đội trưởng Hà đã đến ngay. Cậu ta mặc cảnh phục phẳng phiu, khuôn mặt dãi nắng dầm sương, khi cười trên mặt lộ ra nếp nhăn, dáng vẻ chính trực hơn bất cứ ai.
“Ôi đồng chí Kỷ, khách quý đến nha, hôm nay cơn gió nào thổi cậu đến vậy?”
Kỷ Viêm lười phản ứng lại, quen cửa quen nẻo đi thẳng đến văn phòng của cậu ta.
Trên sô pha, hai người ngồi đối diện nhau, chén trà trên bàn bốc lên hơi nóng, người đàn ông chưa uống ngụm nào.
“Chào hỏi thì miễn đi, chúng ta nói thẳng vào chuyện chính.”
Sắc mặt Hà Lan không thay đổi, giương mắt nhìn: “Việc này không lớn cũng không nhỏ. Theo lý mà nói thì không đến lượt tôi tiếp nhận, nhưng cậu lại chỉ tên tôi, dù sao cũng phải cho tôi lý do để bắt đầu làm chứ. Nếu không thì trong tay tôi còn mấy vụ án lớn, thật sự không có cách nào nhận thêm được.”
Đội trưởng Kỷ híp mắt: “Cậu muốn biết cái gì?”
Hà Lan liếc nhìn tư liệu về vụán, chậm rãi uống một ngụm trà: “Cô gái này có quan hệ gì với cậu?”
“Về công hay về tư?”
“Cậu thôi đi, tôi nghe đám người kia nói đến chán ngấy rồi, mau khai sự thật đi.”
Người đàn ông nói: “Cháu ngoại gái của cụ đội trưởng Ngô…. Có đáng để quan tâm không?”
Hà Lan cười cười: “Đáng chứ, tôi sợ chết lắm.”
Đột nhiên cậu ta kề sát mặt lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh: “Chẳng qua là đội trưởng Kỷ à, tôi làm trinh sát hình sự nhiều năm rồi, cậu ở trước mặt tôi bày ra nhiều trò như vậy, đây có khác gì đang đánh vào mặt tôi đâu?”
Kỷ Viêm im lặng đối mắt với cậu ta, biết ngay tên cáo già này chắc chắn sẽ không dễ bị lừa như vậy, ánh mắt chuyển động, không chút để ý nói: “Là bạn gái, vừa lòng chưa?”
Hà Lan vỗ bụng cười to: “Thẳng thắn, thoải mái, tôi rất vừa lòng.”
“Được rồi, buôn dưa lê đã xong, giờ nói đến việc chính.”
Hà Lan đặt mấy tấm ảnh đã chuẩn bị từ trước ra trước mặt anh. Kỷ Viêm cúi đầu, tất cả ảnh đều chụp một bóng người mờ ảo không rõ, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra đó là một người đàn ông mập mạp, mặc nguyên cây đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang, vũ trang đầy đủ.
“Ban đầu tôi còn nghĩ đây chỉ là một tên biến thái bình thường vào nhà gây án, nhưng bây giờ, xem ra chuyện không đơn giản như vậy.”
Kỷ Viêm nhíu mày: “Sao lại nói vậy?”
“Đầu tiên, thủ phạm có ý thức phản trinh sát rất mạnh, biết rõ những chỗ có gắn camera giám sát. Điều này chứng tỏ hắn đã có một thời gian dài nằm vùng ở đây nên hình ảnh ghi được đã ít lại còn mờ, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi. Tiếp theo, hắn nắm rõ hành động của người bị hại như lòng bàn tay. Lần cuối cùng hắn xuất hiện trong camera giám sát là khoảng năm phút trước khi người bị hại về nhà. Vì vậy, không loại trừ khả năng hắn đã ẩn nấp để theo dõi người bị hại và chờ thời cơ để ra tay.”
Kỷ Viêm cứng người lại, sắc mặt càng thêm âm trầm. Nếu đúng như lời Hà Lan nói, bây giờ cho dù Giang Miểu đang ở đâu thì cũng tồn tại mối nguy hiểm cực lớn. Nếu không nhanh chóng bắt tên này lại thì sẽ để lại nhiều mối họa về sau.
Kỷ Viêm nghiêm túc nhìn vào ảnh chụp, hỏi cậu ta: “Đầu thu còn mặc áo bông, người kỳ quái như vậy xuất hiện ở khu phố nhỏ, bảo vệ trị an đi tuần tra không tới kiểm tra à?”
Hà Lan trả lời: “Vào khoảng chín giờ trời đổ mưa, cơn mưa rất lớn, kéo dài liên tục trong nửa tiếng, người ra ngoài tản bộ toàn bộ đều về nhà, bảo vệ trị an cũng phải trú mưa, đương nhiên không có ai chú ý đến kẻ lạ đột nhập.”
Kỷ Viêm “Ừ” một tiếng: “Còn có cái gì khác không?”
Khóe môi Hà Lan run run: “Đồng chí Kỷ, tối qua cậu mới cho tôi biết, điều tra cũng cần phải có thời gian, có tin tức gì thì tôi sẽ lập tức báo cho cậu.”
“Ừ, làm phiền cậu vậy.”
Khi anh đứng dậy, Hà Lan gọi anh lại, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
“Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, mục đích của loại tội phạm này chắc chắn không dừng lại ở việc đột nhập vào nhà ăn cắp. Mục tiêu của hắn là người, tốt nhất cậu nên giám sát cô bạn gái nhỏ chặt chẽ một chút, tuyệt đối đừng cho tên tội phạm có cơ hội ra tay.”
Kỷ Viêm lạnh mặt đáp: “Tôi biết rồi.”
Dọc theo đường đi Kỷ Viêm mang theo tâm sự nặng nề, mơ màng về đến trước cửa nhà. Trong khoảnh khắc lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên anh lại hơi hoảng sợ, sợ khi mình mở cửa ra lại không thấy bóng dáng cô gái nhỏ ở trong nhà.
Sau khi mở cửa, trong phòng yên lặng, Kỷ Viêm đứng cứng đờ ở chỗ huyền quan*, giọng nói phát ra có chút khó khăn: “Giang Miểu?”
*Huyền quan: là nơi ngăn cách giữa cửa chính và phòng khách.
Trong phòng ngủ yên lặng truyền đến một chút tiếng động. Vài giây sau, cô gái nhỏ với mái tóc rối bù lao ra khỏi phòng, dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy đến, nhảy xổm lên người anh, ôm chặt cổ anh bằng cả hai tay, cười toe toét.
“Anh đã về rồi.”
Hơi thở khô nóng dồn dập của đội trưởng Kỷ tạm thời bình ổn lại được một chút, anh thở phào một hơi: “Đã soạn bài xong rồi à?”
“Nào có nhanh được vậy…”
Cô bĩu môi, hai tay nâng mặt anh, hôn nhẹ lên khoé môi anh: “Đã bổ sung xong năng lượng.”
Đội trưởng Kỷ ngẩng mặt cười: “Dê anh trắng trợn vậy sao?”
Giang Miểu làm nũng dựa lên trên vai anh, nhưng thịt mềm đụng phải xương cứng, người nhức mỏi lại là cô, cô không hài lòng xoa xoa vuốt vuốt: “Anh làm từ đá à?”
Kỷ Viêm cười mà không nói, ôm cô đi vào trong phòng, vẻ mặt cô thẹn thùng úp mặt vào đầu vai anh. Vốn dĩ nghĩ rằng anh sẽ ôm cô lên giường, nhân tiện làm một chút chuyện xấu hổ giữa nam nữ, kết quả là người đàn ông chính trực này lại quy củ ôm cô ngồi lên ghế.
Mặt cô lập tức chuyển từ hồng sang xanh rồi lại biến thành đen, đôi mắt trợn to đến mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Kỷ Viêm làm vẻ mặt không thể hiểu được: “Em sao thế?”
Giang Miểu hầm hừ xoay người, giọng giận dỗi: “Không có gì.”
“Miểu Miểu…”
Cô gái đánh chữ lung tung trên máy tính một lát: “Em muốn soạn bài, anh mau đi ra đi.”
Tuy không biết bản thân lại làm chuyện gì sai chọc người yêu nổi giận, nhưng người đàn ông đã quen với việc cô gái hay thay đổi cảm xúc chỉ trong chớp mắt, tự giác rời khỏi phòng.
Giang Miểu quay đầu lại, đưa mắt nhìn tủ đầu giường, tiếc cho hộp áo mưa đã được cô lén mở ra.
Cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Người đàn ông này, thật sự không biết lãng mạn gì hết.
Bóng đêm dày đặc, gần đến giờ đi ngủ.
Giang Miểu nằm thẳng ở trên giường, nghiêng đầu nhìn ánh đèn mờ nhạt trên đầu giường đến ngẩn ngơ.
Vào lúc cô mơ màng sắp ngủ, người đàn ông vẫn luôn ngoan ngoãn canh giữ ở phòng khách lại đẩy cửa vào.
Cô gái vẫn chưa muốn để ý đến anh, chậm rãi trở mình, người đàn ông cũng không chú ý, leo lên giường, cánh tay dài từ phía sau ôm qua eo cô, ôm cô vào lồng ngực.
Giang Miểu bị ôm không thoải mái, kháng cự vặn vẹo thân thể: “Kỷ Viêm…”
Bờ môi nóng bỏng của anh cọ sau cổ cô, giọng nói có chút mệt mỏi: “Phía dưới còn đau không?”
Mặt của cô gái nhỏ nháy mắt đỏ lên, vốn định không trả lời vấn đề làm người ta cảm thấy thẹn thùng này, ai ngờ người đàn ông không nhanh không chậm nói thêm một câu: “Anh có mua thuốc mỡ cho em, chờ em ngủ rồi anh bôi cho em.”
Hơi thở Giang Miểu nghẹn lại, gian nan xoay người ra khỏi vòng tay của anh, mặt đối mặt nhìn anh, hơi ngượng ngùng đưa mắt nhìn xuống: “…Sẽ làm em thức giấc….”
Đồng chí Kỷ hoang mang nhíu mày: “Sao lại thức?”
Cô gái nhỏ hận không thể tặng cho anh một biểu cảm xem thường, cũng không biết là người đàn ông này khờ thật hay đang giả ngốc nữa.
Chỗ nhạy cảm như vậy bị anh dùng lòng bàn tay khiêu khích xoa nhẹ, cơ thể chắc chắn sẽ không nhịn được mà sinh ra cảm giác khác thường…
“Tóm lại là…. Em không cần.”
Kỷ Viêm mím môi, đè lên trán cô gái nhỏ, nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi cô, miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa: “Nếu chỗ đó không nhanh lành thì sao chúng ta có thể luyện tập thêm? Sao có thể thành thạo được?”
“Anh, cái người này….”
Giang Miểu bị ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, cố gắng tránh đi vài cái lại phát hiện bản thân không có chỗ trốn, dứt khoát cắn răng, lật người đè người đàn ông xuống dưới thân.
Gối của cô không đủ mềm, mặt chôn thật sâu vào lòng ngực anh, dáng vẻ muốn giấu bản thân giấu đi.
Người đàn ông tỏ vẻ rất hài lòng với tư thế này, bàn tay to nhàn nhã gối ra sau đầu.
Cô gái nhỏ mềm mại kêu lên: “Kỷ Viêm….”
“Ừ.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cằm anh: “Anh sẽ kết hôn với em chứ?”
Kỷ Viêm bị hỏi thì sửng sốt, vuốt ve mái tóc đen sau đầu của cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Chúng ta mới yêu nhau được bốn ngày…”
Cô gái nhỏ tay chân lanh lẹ bò lên trên hai tấc, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: “Tình cảm và thời gian có liên quan gì à?”
Người đàn ông cười hùa theo: “Không có, nhưng mà Miểu Miểu…”
Kỷ Viêm đè giọng nói xuống thấp, dịu dàng giải thích: “Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân lại là chuyện của cả hai nhà, không thể nói ra qua loa như vậy được.”
Lời nói của người đàn ông là thực tế, nhưng lại quá mức thực tế, hiển nhiên không phải lời mà một cô gái nhỏ lần đầu yêu đương thích nghe. Đáy mắt cô dâng lên đầy nước mắt, cô há miệng cắn lên cổ anh, người đàn ông không trốn, còn để yên cho cô in dấu răng cho nguôi giận.
“Có phải anh… không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”
Kỷ Viêm có chút bất đắc dĩ: “Sao lại nghĩ như thế?”
Hai tay cô dùng sức xoa nắn gương mặt đẹp trai của anh, hung dữ uy hiếp: “Nếu anh dám vứt bỏ em, em sẽ mách ông ngoại! Rồi em sẽ nói với bà ngoại, anh cố ý cởi quần áo dụ dỗ em! Sau đó lại đến trước cửa đội phòng cháy chữa cháy khóc lóc kể lể, nói anh ức hiếp con gái nhà lành!”
Người đàn ông giữ lấy đôi tay đang làm việc ác của cô, nhất thời dở khóc dở cười: “Lời này còn có thể nói ngược lại hả? Em nói cho rõ xem, lúc đó rốt cuộc là ai dụ dỗ ai?”
Giang Miểu nhớ lại những hành động to gan tối qua, cô chột dạ di chuyển ánh mắt, khí thế cao ngút trời vừa xuất hiện ban nãy trong nháy mắt đã hạ xuống…
Thấy người yêu cuối cùng cũng yên tĩnh lại, anh ôm sát lấy eo cô, ấn cái đầu nhỏ của cô vào hõm cổ mình, thấp giọng nói: “Giang Miểu, anh tuyệt đối chân thành với mối tình này, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì ít nhất anh phải có được sự đồng ý của bố mẹ em, bằng không lời này nói ra, trừ bỏ việc dỗ cho em vui vẻ thì không có chút ý nghĩa thực tế gì cả.”
Giang Miểu nghe thấy từ “bố mẹ” thì giật mình, trong đầu hiện lên gương mặt hung dữ của mẹ khi nói chuyện với ông ngoại. Mẹ vẫn luôn oán hận ông ngoại, dẫn đến cái nghề này trong mắt mẹ cũng trở nên không đáng một đồng.
Cô dừng suy nghĩ, mẹ…. hẳn là sẽ rất ghét Kỷ Viêm, đặc biệt là anh còn từng là cấp dưới của ông ngoại, đúng thật là tội càng thêm nặng.
Cô gái nhỏ suy nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Nếu…. bố mẹ em không thích anh thì làm sao giờ?”
Người đàn ông chân thành trả lời: “Anh sẽ nỗ lực để làm tốt nhất có thể, tranh thủ thay đổi suy nghĩ của bố mẹ.”
“Nếu anh đã rất nỗ lực rất nỗ lực, nhưng bố mẹ vẫn chán ghét anh thì sao?”
Kỷ Viêm lạnh nhạt nói: “Vậy thì chứng minh là anh không tốt, em nên đổi một người mới.”
Giang Miểu thở không ra hơi: “Sao anh lại có thể từ bỏ nhanh vậy chứ?”
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, khẽ thở dài: “Đây không phải là vấn đề từ bỏ hay không từ bỏ….. Nếu thật sự xảy ra chuyện này, người khổ nhất không phải anh mà là em, người bị kẹp ở giữa anh và bố mẹ.”
Anh cười chua xót: “Để em vì đi theo anh mà chống đối lại bố mẹ, Miểu Miểu, việc này anh không làm được.”