Cơ thể tôi bỗng chốc trở nên đông cứng và lạnh buốt, đáng lẽ với sự xuất hiện của Quân lúc này tôi phải đẩy thật mạnh Hưng ra khỏi người mình, nhưng lúc này đây tôi lại không khác gì một pho tượng sống biết sợ hãi. Bờ vai tôi khẽ run lên, cổ họng khô khốc và khản đặc lại, mãi mới phát ra được một chữ:
– Anh….???
Quân từng bước tiến lên, lúc này tôi không thấy rõ nét mặt anh, chỉ đến khi anh đến gần trước mặt tôi thì tôi mới biết gương mặt anh không hề có chút biểu cảm nào, riêng giọng nói vẫn lạnh lùng:
– Tôi quên chút đồ.
Hưng sau khi nghe thấy giọng Quân vang lên mới giật mình buông tôi ra khỏi. Hưng quay sang nhìn Quân. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, thân hình hai người tạo thành thế đối lập. Nếu như Quân phát ra sự cuồng ngạo, giống như mặt trời chói sáng rực rỡ thì Hưng phát ra luồng khí ôn hoà, nhẹ nhàng như ánh trăng. Quân nhíu nhẹ mày hỏi:
– Sao anh lại ở đây?
Quân bình thản trả lời:
– Anh quay lại lấy ít đồ để quên. Nhưng chợt nhớ ra lại có chuyện quan trọng cần nói với cô ấy, phiền em tạm thời tránh mặt được không?
Hưng khó hiểu bảo:
– Có chuyện gì thì anh cứ nói đi. Em ra ngoài kia chờ.
Giọng nói của Quân bình tĩnh và tự nhiên hơn bao giờ hết, nhưng ngữ điệu lạnh như băng, lộ ra ý tứ cảnh cáo rõ ràng:
– Chuyện này rất dài, tốt nhất là chú nên về trước đi. Bọn anh cần nói về đứa con chung của bọn anh.
Ba từ “ đứa con chung” mà Quân nhắc đến khiến ánh mắt của Hưng tràn đầy đau khổ. Sau đó bất ngờ Quân túm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi đi. Nhưng khi đi được ba bước thì cổ tay còn lại của tôi bị Hưng kéo lại:
– Cô ấy đã đồng ý nói chuyện với anh chưa? Lý do gì tự nhiên anh lại kéo cô ấy đi như vậy?
Quân nhìn thoáng qua khuôn mặt tôi, sau đó thẳng thắn trả lời:
– Vì cô ấy là mẹ của Lion.
– Mẹ của Lion thì đã làm sao, dù sao hai người cũng chỉ là người cũ của nhau. Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô ấy. Chưa kể anh đã kết hôn rồi.
Quân nghe vậy, nắm tay vẫn không hề buông lỏng. Tôi đứng giữa, cảm giác như mình sắp trở thành món đồ chơi của hai anh em, khi tôi định giựt tay cả hai ra khỏi thì Quân lại lên tiếng, giọng lạnh lùng nói thẳng:
– Cô ấy không chỉ là mẹ của Lion mà còn từng là người phụ nữ của anh!
Tôi ngơ ngác nhìn Quân, mà khi nghe anh nói vậy bàn tay Hưng cũng bất giác buông thõng xuống. Sau đó Quân kéo tay tôi bước đi tiếp, khi bước chân đặt tới cửa, giọng Hưng vang vọng ra:
– Em mặc kệ, em nhất định sẽ không bỏ cuộc!
Quân không trả lời lại nhưng bàn tay siết chặt cổ tay của tôi hơn, tựa như bao cảm xúc của anh dồn hết xuống lòng bàn tay khiến tôi đau đớn kêu lên:
– Á…đau tay tôi!
Nghe tôi kêu đau nhưng anh vẫn không buông tay tôi ra ngay, phải đến khi chúng tôi đứng giữa ngôi nhà thì anh mới hất mạnh tay tôi ra khỏi, lực mạnh đến nỗi suýt chút nữa tôi đứng không vững. Tôi ngước mắt nhìn Quân, vừa định nói anh vài câu, nhưng khi ánh mắt chạm đến đôi mắt long sòng sọc vì tức giận của anh thì những lời nói tôi định nói ra đành phải nuốt ngược trở lại. Giọng Quân đầy mỉa mai và khinh thường vang lên rõ mồn một:
– Cô giỏi!
Hai từ “cô giỏi” được anh nhấn mạnh, thậm chí nghe xong khiến tôi khẽ rùng mình. Tôi không hiểu hàm ý của anh nên hỏi lại:
– Anh nói vậy là ý gì?
Quân nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt cực kỳ khó đoán, đôi môi mỏng đỏ khẽ cong lên:
– Năm xưa cô bỏ tôi vì nghĩ thằng đó giàu hơn tôi. Bây giờ cô biết được gia thế của tôi nhưng vì không quay lại được nên chuyển sang em trai tôi à? 5 năm qua chẳng lẽ bản chất của cô vẫn vậy?
Lời nói cực kỳ khó nghe của anh giống như là lưỡi dao nhọn đâm vào tim tôi đau nhói. Tôi vốn muốn giải thích nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy sự khinh thường cộng với lời nói kia làm tôi chẳng buồn giải thích nữa. Tôi cười lạnh:
– Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Hàm răng của Quân chợt nghiến chặt lại, ánh mắt trở nên cực kỳ u ám cùng đáng sợ, tựa như anh có thể dùng ánh mắt này đưa tôi xuống hố sâu vạn trượng. Anh đột nhiên đưa hai bàn tay mình đặt lên hai bả vai tôi, lòng bàn tay nhanh chóng siết chặt lại:
– Tôi nói cho cô biết, tôi cấm cô không được lại gần thằng Hưng. Cấm tuyệt đối! Loại người như cô đừng đến gần nó để vấy bẩn nó!
Tôi lúc này ngoài trái tim đang đau buốt ra thì cánh tay bị anh bóp đến đau nhức. Từng lời anh nói ra lạnh lùng tàn nhẫn đến thấu xương. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang bừng bừng lửa giận của anh, tức giận quát lên:
– Anh chẳng có quyền gì mà cấm tôi đến gần anh ấy cả. Tôi có vấy bẩn anh ấy không cũng không đến lượt anh lên tiếng vì đó là quyền tự do cá nhân của chúng tôi. Anh đừng có mà giở thói độc đoán ra đây. Anh tưởng anh còn là người yêu của tôi sao? Giữa chúng ta bây giờ chẳng có gì liên quan ngoài đứa con chung.
Quân nghe vậy, sắc mặt càng trở nên xám xịt hơn. Anh không trả lời tôi ngay, không khí càng lúc càng ngột ngạt. Qua một lát anh mới bảo:
– Đứa con chung? Cô không biết đấy mới là vấn đề đó à. Tôi không muốn con mình biết được nó có người mẹ hạ tiện như cô, ai cũng yêu được, ngay cả chú ruột mình mẹ nó cũng không tha!
Hai bàn tay tôi vô thức siết lại, máu toàn thân như thể chảy ngược dòng. Đây là sự đánh giá của anh về tôi sao? Sau đó tôi dùng hết sức đẩy mạnh anh ra khỏi người mình. Tôi không muốn đối diện với anh nữa, tôi sợ nước mắt tôi lại rơi. Tôi đáp:
– Anh yên tâm đi, tôi có làm gì đi nữa thì tôi cũng không khiến con mình phải xấu hổ về mình. Còn nếu bây giờ anh chỉ biết đến đây là sỉ nhục tôi thì tôi không có thời gian nghe anh sỉ nhục. Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ sớm. Anh về đi.
Tôi không muốn làm ầm ĩ thêm nữa bởi trái tim tôi đang đau đến tê liệt, chẳng còn sức mà đấu khẩu thêm với anh nữa. Tôi vừa xoay người thì giọng anh lại vang lên, từng chữ rất khó chịu phát ra:
<!-- pc_1 -->
– Cô nên nhớ cô là mẹ của Lion, mà Lion là cháu của Hưng. Cô đừng để sau này con mình không biết nên gọi là mẹ hay là thím.
Nói xong không đợi tôi đáp anh liền bước đi, còn thuận tay đóng rầm cánh cửa lại để phát tiết bực tức trong người. Tôi liếc mắt nhìn theo bóng dáng anh càng lúc càng khuất xa rồi cuối cùng chìm hẳn vào màn đêm lạnh lẽo. Tôi không biết sao lúc đó mình lại nói như vậy với anh nữa, dù biết rằng cảm giác bị hiểu nhầm rất khó chịu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt và thái độ gắt gao của anh lại khiến mọi cảm xúc trong tôi bị chi phối lệch lạc.
Một lúc sau khi tâm tình của tôi cũng đã bình tĩnh trở lại, nằm trên giường tự nhiên tôi có chút hối hận, lẽ ra dù bị anh khinh miệt hay sỉ nhục thì tôi vẫn nên nhẫn nhịn sẽ tốt hơn. Vì dù sao quyền được gặp con hay nhận lại con của tôi đang nằm trong tay anh. Ngày hôm nay tôi thấy anh đã rất giận, ngộ nhỡ vì giận quá mà anh không cho tôi gặp con hay nhận lại con nữa thì tôi phải làm sao? Nghĩ vậy trong lòng tôi lại rấy lên nỗi sợ. Tôi cầm chiếc điện thoại lên, định gõ vài dòng tin nhắn gửi cho anh. Nhưng gõ xong đầu óc lại đấu tranh quyết liệt, cuối cùng thành ra suốt một lúc lâu chỉ gõ đi rồi xoá lại mấy chữ “ Anh ngủ chưa, tôi nghĩ mình cần phải nói chuyện lại”. Kết quả vẫn là không đủ can đảm gửi đi!!!
Sáng hôm sau tôi dậy sớm đi làm như thường lệ. Sau mấy ngày nghỉ thì cái Huệ cũng đã đi làm lại, tôi nhìn thấy nó dù ức lắm nhưng vì ở trường không muốn ầm chuyện cá nhân nên toàn lơ nó đi, chỗ nào có mặt nó thì sẽ không có mặt tôi. Buổi sáng tôi vừa ra chơi tiết học thứ 3 thì chị đồng nghiệp bảo:
– Nhi, em ra cổng trường có ai tìm em kìa.
Quái lạ, giờ này thì ai tìm tôi cơ chứ? Nhưng tôi vẫn đáp:
– Dạ vâng, em biết rồi ạ.
Nói xong tôi đi một mạch thẳng ra cổng trường, tôi thấy cái Ngân đang đứng chờ. Vừa thấy cái bản mặt nó là tôi đã không muốn nói chuyện rồi, nhưng cái Ngân nói lớn:
– Tao cần nói chuyện với mày. Nếu mày mà không nói chuyện với tao thì tao sẽ làm ầm ĩ lên cho cả trường này biết mày là thứ đàn bà vô liêm sỉ cướp chồng tao.
Tôi nhìn nó, tức run cả người đáp:
– Mày bị ung thư nhân cách rồi hả Ngân? Mày đừng quên chính mày là người cướp con tao để lấy được Quân đó. Tao còn chưa thèm tính sổ với mày đâu.
Nó nhìn tôi, vẫn mặt dày mỉa mai:
– Mày bị ảo tưởng à? Con nào là con của mày? Con mày đã c.h.ế.t rồi!
– Con nào là con của tao thì chính mày phải rõ nhất chứ nhỉ? Tao không mang kết quả xét nghiệm ADN giữa tao là Lion ở đây, nếu ngày hôm nay tao mà mang theo thì tao sẽ cầm nó đập tan cái bản mặt mày ra. Vạn vật trên đời này đều có điểm dừng chỉ có cái khốn nạn của mày là không có giới hạn!
– Thằng bé là con mày thì đã làm sao? Con mày thì mày làm được cái quái gì khi bây giờ thằng bé chỉ coi tao là người mẹ duy nhất.
Con này nó đã mất hết liêm sỉ rồi, đối với người như nó tôi cũng không cần kiêng nể gì nữa. Tôi dùng thái độ hết sức bình tĩnh để đối đáp lại:
– Mày nghĩ tao không làm gì được hả? Tao nhất định sẽ nhận lại con mình. Và tao tin chắc thằng bé sẽ rất vui khi biết tao mới là người dứt ruột đẻ ra thằng bé. Không tin mày cứ chờ đó đi!
– Mày nghĩ mày có cơ hội đó hả?
– Gì chứ cơ hội tao đang thừa hơn mày đấy. Nhận lại con rồi biết đâu tao sẽ nhận luôn cả bố nó. Rồi gia đình chúng tao lại trùng phùng bên nhau thì sao?
Cái Ngân nghe tôi nói đến đây không kìm được nổi tức giận, gân trên tránh giật liên hồi rồi rít lên:
– Mày dám?
– Chẳng có gì mà tao không dám cả, khi tất cả những thứ đó lẽ ra ban đầu thuộc về tao. Tao chỉ đòi lại những gì mà mày đã cướp đi mà thôi. Lần này tao sẽ ăn thua với mày tới cùng!
Nói xong tôi định bước đi vì không muốn lời lẽ của mình tốn với loại người tân ti tần tiện như nó. Nhưng bất ngờ cái Ngân kéo tay tôi lại, giọng nói lẫn sắc mặt trở nên ủy khuất:
– Nhi, tao biết chồng tao và mày là người yêu cũ của nhau. Nhưng giờ chồng tao đã hết yêu mày, tao xin mày làm ơn buông tha cho anh ấy, đừng đeo bám anh ấy nữa. Chúng tao đang rất hạnh phúc, nể tình xưa nghĩa cũ giữa tao và mày, tao cắn rơm cắn cỏ lạy mày để cho gia đình tao được bình yên.
Tôi nhíu mày khó hiểu nhìn cái Ngân, tự nhiên đang nổi điên khùng với tôi xong thay đổi giọng nhanh như thế là thế nào. Định chơi trò đánh vào tâm lý yếu lòng và thương người của tôi sao? Ồ nhưng không thể được, gì tôi có thể nhượng bộ chứ con chính là giới hạn duy nhất của tôi. Tôi thẳng thắn đáp:
– Không đời nào! Mày đừng có mơ, tao sẽ lấy lại hết những thứ thuộc về mày bây giờ. Đừng giở giọng đó với tao, ngứa tai lắm.
Nói xong tôi giật tay nó ra nhưng nó nhất quyết bám chặt tôi, không ngừng van xin:
– Tao xin mày, xin mày đừng cướp chồng tao. Xin mày để cho gia đình tao được yên!
Chẳng còn mấy phút nữa là vào giờ học, tôi không cách nào gỡ tay nó ra khỏi nên đành gồng hết sức giựt mạnh khiến cho nó ngã nhoài xuống đất. Tôi bảo:
– Đừng chưng cái bộ mặt đó ra với tao. Thật tởm lởm.
Nói rồi tôi bước đi thẳng vào bên trong. Ngày hôm nay tôi ra khỏi cửa không biết bước chân trái hay chân phải mà toàn gặp những đứa giời ơi từ trên trời rơi xuống gây sự. Đang bực mình với cái Ngân thì chớ, vậy mà khi tôi bước đến bậc cầu thang thì lại gặp cái Huệ. Đã cố tình bơ nó rồi nhưng nó cũng là người chủ động cố tình ngáng đường tôi để gây sự trước. Tôi thấy vậy mới bảo:
– Tránh ra!
Tôi bước sang bên trái thì nó cũng bước sang bên trái, tôi bước sang bên phải thì nó bước sang phải. Đang máu nóng trong người, tôi chẳng thèm nói nhiều mà huých nhẹ nó một cái để bước qua. Ai ngờ ngay sau đó một tiếng thét lớn vang lên:
– Á…đau quá. Chị Nhi, sao chị đẩy em?
Tôi quay lại nhìn cái Huệ đã đang nằm sõng soài trên nền đất, miệng nó không ngừng kêu đau thảm thiết, tay ôm chặt bụng mình. Trong lúc tôi còn chưa hiểu cái mô tê gì thì mọi người đã chạy ra. Thấy cảnh này mọi người đều đưa mắt nhìn về phía tôi rồi đến đỡ cái Huệ:
– Huệ, em sao thế?
Cái Huệ vừa khóc vừa nói:
– Chị ơi…em đau quá…mau đưa em đến viện…em sợ đứa bé trong bụng em không ổn rồi.
Tôi nghe cái Huệ nói vẫn chưa hết bàng hoàng thì đột nhiên thấy cái váy trắng nó mặc thấm màu đỏ của máu. Mọi người vừa đỡ nó vừa gào lên:
– Trời ơi mau lấy xe đưa con bé đến viện. Em ơi, cố lên!
Tôi túm vạt áo định bước về phía nó xem tình hình thì một chị đồng nghiệp đẩy tôi ra rồi chạy để đỡ cái Huệ ra xe cùng mọi người. 3,4 người xúm lại đưa nó đi viện. Sau khi mọi người đi khỏi rồi tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Cái Huệ có thai thật sao? Sau đó hiệu trưởng đi tới bảo mọi người về lớp dạy. Suốt khoảng thời đó lòng tôi cứ thấp thỏm không yên. Tôi chỉ huých nhẹ tay nó một cái mà nó đã dễ ngã từ bậc thang đi xuống vậy sao? Thật lòng dù ghét cay ghét đắng nó nhưng tâm lý của một người đang làm mẹ, trẻ con không hề có tội, nếu cái Huệ mà mang thai thật thì tôi mong đứa bé không làm sao, vì đó cũng là một mạng người.
Trong giờ học tôi không sao tập trung nổi, khoảng thời gian chờ đợi mấy chị kia trở về để báo tin dài như vô tận. Cho đến khi tan học thì mọi người mới trở về. Vừa nhìn thấy tôi, một chị chơi thân với cái Huệ đã lao tới hỏi:
– Nhi, tao chẳng hiểu cái Huệ nó làm gì mày mà mày lại xô nó ngã dẫn đến xảy thai thế hả? Cùng là đồng nghiệp với nhau, cùng làm cái nghề cao quý này, sao mày độc ác thế?
Có lẽ chắc đang phẫn nộ nên chị ta chẳng còn nề hà gì mà xưng thẳng mày tao với tôi. Nghe chị ta nói vậy tai tôi cũng như ù cả đi, lắp bắp hỏi:
– Xảy…xảy thai rồi ấy ạ?
– Mày hả hê lắm đúng không? Chỉ vì mấy hôm trước cái Huệ nói ra cái quá khứ bẩn thỉu của mày với mọi người nên hôm nay mày mới trả thù nó. Sao mày độc ác thế hả? Sao mày có thể nhẫn tâm g.i.ế.t một đứa trẻ mới thành hình? Trời đất nhìn xuống mà xem, sao mày lại có thể trở thành cô giáo được chứ?
– Chị bình tĩnh nghe em nói. Em không hề biết Huệ nó mang thai, càng không cố tình đẩy nó. Em không có ý g.i.ế.t ai cả, chị đừng đổ oan cho em.
– Oan hả? Bao nhiêu người chứng kiến mà mày còn bảo mày oan? Nỗi oan Thị Mầu à? Loại người như mày tốt nhất đừng làm cô giáo nữa cho bẩn nghề bọn tao.
Thấy chị ta gần như sắp không kìm chế được nên có vài người đồng nghiệp ngăn chị ta lại:
– Thôi chị Tịnh, có gì thì để gia đình cái Huệ và luật pháp trừng trị nó. Chị em mình đang ở trường, đứng đây nói mấy lời khó nghe cũng không hay. Kẻo lát hiệu trưởng thấy lại trách phạt cả đám.
– Nhưng mà chị tức cho cái Huệ. Đứa con đầu lòng của nó đấy em.
– Ai mà chẳng tức hả chị, nhưng ở đây nói nhau thì ra thể thống gì.
Nói xong mọi người lôi chị ta đi. Tôi như kẻ thất thần đứng giữa hành lang dài dằng dặc. Tôi không bực tức về lời chị ta nói, mà chỉ vì mấy chữ “xảy thai” cứ vang vọng trong đầu tôi khiến tôi bị ám ảnh. Một sinh linh bé bỏng vừa mới rời xa khỏi thế giới này. Vừa oan ức vừa buồn khiến nước mắt tôi chảy dài!
*******
Ngày hôm sau tôi vẫn đi làm như thường lệ, mặc dù mọi người trong trường ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét và thái độ xa lánh. Cả một ngày tôi cứ như một người bị cô lập giữa thế giới rộng lớn. Tới bốn rưỡi chiều tiếng chuông tan học vang lên. Tôi thu dọn cặp sách rồi đi xe ra cổng. Khi tôi vừa ra tới cổng thì mẹ thằng Đức cùng mấy người nữa chặn xe tôi lại, giọng bà ta vang lên the thé:
– Con khốn này, mày đây rồi, mày có là con người nữa không, mày hại chết cháu bà mà đến bây giờ mày còn dám vác mặt đi dạy nữa hả? Loại giáo viên gì cái ngữ mày, giáo viên quằn què, giáo viên thất đức.
…..
– Ối giời ơi mọi người ơi ra đây mà xem. Con này nó làm giáo viên nhưng lòng dạ nó thâm độc g.i.ế.t cháu tôi đấy, đứa bé còn chưa kịp chào đời nữa mà.
Khi bà ta vừa dứt lời thì mấy người phụ huynh đứng đón con ở đấy cùng xì xào bàn tán:
– Trời ơi, làm giáo viên sao ác quá vậy?
……
– Sợ thật, giáo viên kiểu này thì chết mất thôi.
– Mà hình như cô ta là người trong clip phải không? Clip đang hot trên mạng, cướp chồng bạn thân đúng không?
– Ừ đúng rồi, tôi mới xem clip cô vợ tha thiết xin cô ta nhưng cô ta còn mặt dày đẩy ngã cô vợ cơ mà. Eo ơi thật không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có hạng người khốn nạn thế.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì mẹ thằng Đức cùng mấy người kia đã quây tôi lại. Mẹ thằng Đức vừa túm tóc tôi vừa rít lên:
– Trả lại cháu cho tao…trả lại cháu cho tao.
– Buông tôi ra. Tôi không hại cháu bà, đừng có mà vu oan.
– Oan cái gì, mày đẩy con dâu tao khiến nó ngã xảy thai mà mày còn cãi hả con khốn?
Nói xong mấy người cùng hợp sức lại đánh tôi, tôi dù có chống cự cũng không chống cự nổi sức của mấy người này. Phụ huynh đứng bên ngoài nhìn vào nói:
– Đấy, cô giáo mà cướp chồng bạn thân rồi hại chết con nhà người ta. Đánh cho chừa, loại này ai thương nổi.
Mấy người nghe được cổ vũ như vậy lại càng đánh hăng hơn. Một người dúi đầu tôi xuống, sau đó liên tiếp những cái tát, đấm vung tay vào người. Toàn thân tôi bị đánh tới mức rã rời, cảm giác cơ thể sắp chống chọi không nổi nữa. Tôi có phân bua, giải thích hay nói gì thì cũng chẳng lọt tai mấy người, tất cả trở nên vô ích. Khi mà tôi tưởng chừng mình sắp không trụ nổi mà ngã quỵ xuống thì bất ngờ có mấy người đàn ông từ đâu lao tới giữ tay mấy người đàn bà kia lại. Mẹ thằng Đức thấy vậy mới gào lên:
– Chúng mày là ai? Bỏ tao ra!!!
Khi bà ta vừa dứt lời thì giọng Quân vang lên:
– Lấy giẻ bịp cái mồm bà ta lại!
Tôi không biết bà ta có biết Quân không mà khi nhìn thấy anh sắc mặt cơ hồ tái đi, miệng lắp bắp:
– Tao…tao đang đòi lại công bằng cho cháu tao. Con khốn này nó g.i.ế.t chết cháu tao.
Quân không thèm trả lời bà ta, anh đi thẳng về phía tôi, sau đó không nói không rằng ôm tôi vào lòng trước mặt bao nhiêu người. Hành động này của anh khiến tôi ngỡ ngàng, tôi ngước đôi mắt nhìn anh, hai hàng nước mắt bất giác tuôn trào khỏi bờ mi. Tôi lắp bắp hỏi:
– Sao…anh lại ở đây?
Quân nhìn tôi, ánh mắt không còn sự lạnh lùng, thay vào đó là sự dịu dàng như chứa cả bầu trời xuân:
– Tôi đến để bảo vệ mẹ của con trai mình…bảo vệ…người phụ nữ của tôi!!!