Trăm ngàn vạn kế mới rời đi được mấy tên ác ma nên Quý Dữu không có thời gian xuân thương thu buồn, cô càng không thể đi tìm bọn họ, nhìn khắp xung quanh xong Quý Dữu mới chạy tới một phương hướng rời xa đám người.
Lúc này người của Louis và Lance đang đánh nhau túi bụi, đội ngũ của Thẩm Trường Thanh ẩn nấp ở một bên chờ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Kết minh plastic giữa Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên và Sở Kiều Kiều cũng yên lặng tan rã.
***Plastic: Bắt nguồn từ buổi phỏng vấn của nữ diễn viên Thư Kỳ đã khiến cho cư dân mạng phải bất ngờ với quan điểm quá mức bi quan: "Giới giải trí không có tình bạn thực sự, đừng yêu cầu người khác dùng chân tình để đổi lấy chân tình". Cách suy nghĩ của Thư Kỳ có vẻ tiêu cực tuy nhiên cũng không phải không có lý. Trong showbiz có quá nhiều những đôi bạn tốt, cặp chị em tốt, thậm chí còn mời đến tham dự hôn lễ của nhau. Thế nhưng, kết quả vẫn là "Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn". Vì vậy netizen sáng tạo ra từ ngữ mới để nói về những tình bạn giả tạo như vậy, đó là "tình bạn plastic", ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại. (sưu tầm)
Mấy thế lực nhỏ không cam lòng lạc hậu nên đi nằm vùng ở khu giao chiến nghĩ muốn nhặt ít thứ tốt.
……
Trận diễn tập loạn thành một nồi cháo, Quý Dữu tìm một đỉnh núi nhỏ trốn đi, trước khi đi trốn cô cẩn thận nghiên cứu địa hình rồi, xung quanh đấy cũng không có cạm bẫy, chỉ cần không xui xẻo bị người phát hiện là cô hoàn toàn có thể trốn đến khi trận diễn tập kết thúc mới thôi.
Quý Dữu đang có ý này.
Đánh nhau?
Làm việc lớn?
Nhặt của hời?
Không tồn tại, tân sinh viên lưu lại trong sân là không có ai thấp hơn cấp B ngoại trừ cô, đồ bỏ yếu nhớt song cấp E Quý Dữu không có chí lớn. Cô chỉ muốn yên tĩnh bình an rụt cổ ở trong cái động này sống đến khi kết thúc.
Thời gian yên lặng trôi qua.
Bỗng nhiên ---
Tiếng nổ vang ầm ầm ầm từ trên cao truyền đến.
Đám người đang chiến đấu với nhau bỗng chốc dừng lại, không tự chủ ngước lên không trung nhìn: Chỉ thấy máy bay trực thăng hình thức giả cổ dần dần hạ cánh, khi cách mặt đất 10m thì máy bay trực thăng tung ra 100 con thỏ.
Không sai!
Là con thỏ!
Thả những con thỏ này không biết là thao tác sai hay cố ý mà nó lại bị ném trực tiếp giữa đám người đang đấu đá nhau.
Xôn xao ---
Toàn bộ người trong trận chiến ngừng lại hết.
“Oa!”
“Đạo cụ ra rồi!”
“Là con thỏ!”
“Đúng là con thỏ a!”
“Có bao nhiêu con nhỉ?”
Ngay sau đó trên cao truyền tới giọng nói của hiệu trưởng Hồng: “Trận diễn tập thả xuống đạo cụ đợt thứ nhất: 100 con thỏ, bắt 1 con được 10 điểm! Đạo cụ chuyển nhượng được, cướp đoạt được, vứt bỏ được --- Các bạn từ từ dùng.”
Ban đầu mọi người đang đánh nhau túi bụi thì hiệu trưởng Hồng bất ngờ làm một lượt thao tác khiến mọi người ngây ngốc, có người hơi may mắn thì con thỏ nhảy ngay vào lồng ngực, có người kém may mắn thì vừa mới sờ được lông thỏ còn không kịp mừng thầm đã bị người giết chết.
Trong nhất thời ai còn lo lắng đến chuyện đánh nhau đây? Tất cả vội vàng đi bắt thỏ nhưng con thỏ cũng sẽ không chờ người tới bắt, đôi chân của đám thỏ này đặc biệt nở nang, chúng tung tăng nhảy nhót chạy trốn khắp mọi nơi, rất nhanh đã chạy vào trong rừng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mọi người: “……”
Louis nhìn Lance rồi nhướn mày: “Còn đánh nữa không?’
Lance nhìn đám thỏ con dần dần rời xa tầm mắt bèn phẫn hận: “Louis Caser, tạm thời thả mày một con ngựa.”
Nói xong Lance giơ tay lên nói: Toàn thể!”
Đồng đội của Lance nhanh chóng lấy Lance là trung tâm vây quanh cậu ta.
Lúc này Lance mới phát hiện thế nhưng chính mình chưa có nổi 30 thuộc hạ, trước mắt tối sầm lại.
Lại thấy bên Louis Caser có đến 80 người! Trong lòng cậu ta tức quá nha, cũng biết cho dù không có con thỏ đột nhiên xuất hiện thì có đánh tiếp bên mình cũng chỉ có thể suy tàn…… May mắn là con thỏ đột nhiên xuất hiện hấp dẫn chú ý của đội ngũ Louis, nếu không --- Hậu quả không dám tưởng tượng.
Lúc này không đi thì đợi khi nào?
Lance nói: “Rút lui!”
Tính cả Lance ở bên trong thì tổng cộng có 28 người, bọn họ không ham con thỏ chút nào, lấy tốc độ cực nhanh rời xa khu giao chiến; lúc sau Lance nói: “Trước hết tìm nơi bí ẩn để nghỉ ngơi chỉnh đốn, còn nữa --- Cố gắng hết sức tránh đi người của Thẩm Trường Thanh.”
Lúc này Lance mới nghĩ đến thôi đã thấy sợ.
Vừa rồi đánh ác liệt như thế nhỡ đâu Thẩm Trường Thanh đột nhiên xuất hiện thì mình chỉ có 28 người, chỗ nào là đối thủ của 500 người bên Thẩm Hoài An? Dù có tính 80 người bên Louis thì cũng hoàn toàn không đánh lại được Thẩm Trường Thanh.
Không đúng!
Sao Thẩm Trường Thanh lại không có chút động tĩnh nào?
Chẳng lẽ ---
“Không tốt!” Lance nhảy dựng lên đang muốn nhắc nhở đồng đội thì bỗng nhiên cảm giác có cơn gió mạnh đánh úp đến, cậu ta kinh hãi, muốn né tránh nhưng không còn kịp, công kích của đối phương vừa nhanh vừa mạnh, trực tiếp nện vào nơi yếu hại của cậu ta.
Rốt cuộc Lance là người có thể chất cấp S, sau khi cứng rắn chống lại đợt tấn công cũng không tử vong hoàn toàn, cậu ta kịp thời né tránh thì công kích của đối phương lập tức lại đến, Lance cắn răng cứng đối cứng, lại đỡ được một lần công kích.
“Thẩm Trường Thanh!”
Cậu cũng quá đê tiện rồi?” Lance hung hăng mắng một câu.
“Đê tiện?” Đôi mắt của Thẩm Trường Thanh vững vàng, từng câu sắc bén: “Quy tắc cho phép thì sao có thể gọi là đê tiện?”
Lance lùi ra phía sau một bước, vừa thấy 27 đồng đội còn sót lại trong chớp mắt chỉ còn lại 15 người, mà bên Thẩm Trường Thanh tới đây có tận 100 người, hơn nữa toàn bộ bọn họ đều là cường binh hãn tướng tinh lực dư thừa.
Còn phía mình?
Vừa mới trải qua trận đấu loạn xì ngầu là tất cả mọi người đã kiệt sức, sao có thể là đối thủ của Thẩm Trường Thanh?
Lance vừa lùi lại tránh đi vừa buồn bực: “Cậu bắt nạt một kẻ tép riu như tôi làm gì? Có giỏi cậu đi đối phó với tên khốn Louis Caser kia đi!”
Thế mà ai ngờ Thẩm Trường Thanh nở nụ cười: “Yên tâm, tôi sẽ không quên đưa cậu ta một phần lễ lớn đâu.”
Trên thực tế, sau khi quan sát tình hình, Thẩm Trường Thanh chia người của mình làm ba đội: Một đội là lực lượng tinh nhuệ nhất tổng cộng có 350 người chuyên môn đi bao vây tiễu trừ Louis và 80 đồng đội. Đội hai ít mà chất lượng có 50 người chuyện môn đi tách Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên và Sở Kiều Kiều. Đội ba đó chính là Thẩm Trường Thanh mang theo 100 người đi vây giết Lance.
Thẩm Trường Thanh vẫn luôn đợi cơ hội, đợi cơ hội giải quyết đám người Louis và Lance hoàn toàn.
Lúc ấy hai người Louis và Lance đang đấu loạn xạ vốn là cơ hội cực kỳ tốt, thậm chí Thẩm Trường Thanh không cần chia binh làm hai đường là có thể trực tiếp bao vây tiễu trừ bọn họ.
Nhưng quá thuận lợi thì trước sau không làm người yên tâm được.
Sau khi Thẩm Trường Thanh suy nghĩ cặn kẽ và cảm thấy cần phải đợi cơ hội.
Bởi vậy sau khi máy bay trực thăng rải thỏ thì Thẩm Trường Thanh mới cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất, vì thế lập tức ra tay.
Im lặng thì thôi, cất tiếng một cái là làm người kinh hoảng.
Lance vừa nghe xong là biết mình và Louis đều bị lừa, bọn họ đây là trúng kế ly gián của Thẩm Trường Thanh rồi!
Đê tiện!
Thật sự quá đê tiện.
Lane lớn tiếng nói: “Moi người nghe tôi nói, phân tán chạy trốn ngay! Dù không trốn thoát thì có thể lôi theo cùng chết được cái nào hay cái đấy!”
Nói xong Lance không nghĩ đến đánh đấm nữa mà nhấc chân chạy biến.
Sao Thẩm Trường Thanh để cậu ta đi được? Cú đánh trí mạng hướng về Lance --- Đúng lúc này bỗng nhiên có một con thỏ nhảy vào, con thỏ lại chạy biến trong nháy mắt, sau đó Nhạc Tê Quang kêu to: “Con thỏ! Con thỏ của tao!”
Mọi người sửng sốt.
Lance nhân cơ hội chạy trốn, chỉ trong nháy mắt đã chạy đi thật xa, tinh thần lực của Thẩm Trường Thanh là cấp S, thể chất mới cấp B, trong sự sửng sốt làm Lance chạy mất, mắt cậu ta chìm xuống: “Đuổi theo!”
Còn Nhạc Tê Quang nửa đương nhảy ra?
Sau đó giải quyết cậu ta sau.
Nhạc Tê Quang đang đuổi theo một con thỏ thì nơi nào nghĩ đến nhảy vào cuộc chiến của người khác đây, tuy rằng tính hắn thẳng thắn nóng tính nhưng cũng không ngu ngốc một chút nào, chỉ bằng một người là cậu ta thì sao có thể đánh bừa với mấy chục đến hàng trăm người được?
Nhạc Tê Quang cất bước lập tức chạy không còn thấy bóng.