Quảng trường số 1.
Lúc Quý Dữu chạy tới, trên quảng trường đã mênh mông người với người, tất cả đều là đầu người. Hiển nhiên là có rất nhiều học sinh phản ứng kịp sau khi nhận được đài phát thanh thông báo.
Quý Dữu nhanh chóng chui vào quảng trường, đang trong lúc không biết phải đi về hướng nào thì nghe thấy đài phát thanh vang lên: “Dựa theo từng hệ, chuyên nghiệp, lớp khác nhau của các anh chị --- Xếp hàng.”
Ngay sau đó, xung quanh quảng trường xuất hiện một màn hình ảo, trên đó cung cấp chỉ thị của các hệ, chuyên nghiệp, lớp…… khác nhau.
Đám người lập tức tản ra.
Quý Dữu theo chỉ thị chạy nhanh tìm được lớp của mình rồi đứng ngay ngắn. Lớp của cô rất dễ tìm; khác với các lớp khác có treo tiền tố hệ, chuyên nghiệp thì lớp của Quý Dữu gọi là khóa 1307 ban ‘Thực Nghiệm Sáng Tạo Khoa Học Kỹ Thuật Thời Đại Mới’. Tên này vừa cực kỳ khắm lại vừa khó đọc cho nên gần như tất cả mọi người không thích gọi lên đó mà chỉ gọi là ‘ban tự trả tiền’ hoặc là ‘ban thiếu gia’ mang theo hàm nghĩa châm biếm. Gọi tên như vậy không có nguyên nhân khác ngoài nguyên nhân học sinh tiêu tiền mua suất học, gần như các sinh viên trong ban này đều có gia cảnh tốt đẹp, phí tài trợ ít ỏi 1 triệu và chi phí phụ mấy trăm nghìn của một học kỳ đối với gia đình của những sinh viên này mà nói là không đáng nhắc đến.
Nhưng học viện quân sự cũng không phải là nơi dễ dàng trà trộn vào, các gia trưởng mang tâm tư trông mong con mình trở thành rồng, lại không cho phép con cái nhà mình quậy phá suốt ngày, cho nên mặc dù các con cháu đời thứ hai, đời thứ ba, đời thứ N có thành tích nát đến thế nào, bản thân có không muốn đến mức nào thì vẫn sẽ bị các gia trưởng đóng gói đá vào trường học.
Nhưng dù ban tự trả tiền bắt đầu tạo ra được ngần ấy năm thì thành quả dạy học vẫn thật thê thảm, mặc dù trường có dạy học khắc nghiệt nhưng những sinh viên ban tự trả tiền này vẫn có cái dáng vẻ ăn no chờ chết như cũ.
Nói ngắn gọn là: Không cứu nổi.
“10……”
“9……”
“8……”
Đài phát thanh đang vang lên tiếng đếm ngược.
Cho đến khi đếm ngược kết thúc, thế nhưng toàn bộ đội ngũ ban tự trả tiền chỉ có một mình thân hình của Quý Dữu lẻ loi. Nghe nói hình như bạn học cùng lớp cùng khóa hẳn là có 100 người, chính xác là có 99 cá nhân.
Hiện tại ---
Quý Dữu: “……”
Cô nhìn xung quanh một lượt, kết quả ngay cả một người cùng lớp thật thật giả giả cũng không phát hiện, tình huống trước mắt này làm Quý Dữu hơi cạn lời 囧 囧.
Đài phát thanh xuất hiện giọng nói to lớn vang dội: “Đã đến giờ, tất cả sinh viên chưa vào quảng trường, toàn thể khấu trừ 10 điểm tích lũy, phụ trọng thêm 50 cân.”
***Cân: 1 cân = 0,5968kg. 50 cân = 29,84kg.
“A ~”
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ quảng trường vang lên tiếng kêu rên.
Những sinh viên chỉ còn thiếu hơn mười mét, mấy mét, thậm chí chỉ kém vài bước là vào được quảng trường số một lập tức mở miệng la ó kêu rên…… Còn chưa chính thức khai giảng đã bị trừ đi 10 điểm tích lũy rồi, đây là tin dữ động trời đến mức nào đây?
Quý Dữu vừa nghe thấy tiếng đài phát thanh, sự sợ hãi trong lòng còn đang vấn vương.
Còn may.
Còn may.
……
Hôm qua chị Linh Chi đưa tình báo cho cô, điểm tích lũy của buổi diễn tập cực kỳ khó kiếm được, nếu vì đến trễ mà bị trừ đi 10 điểm tích lũy thì cô cũng không tìm được chỗ nào ngồi khóc.
Ngay sau đó, trên đài phát thanh có giọng nam tự giới thiệu bản thân, thân phận của ông ta là hiệu trưởng của học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt, cũng kiêm luôn chức chủ nhiệm hệ chiến đấu cơ giáp, tên là Hồng Giang, vị hiệu trưởng Hồng Giang này kéo dài nửa hơi thở cũng không, giới thiệu một câu xong lập tức ra mệnh lệnh: “Toàn thể chú ý, hiện tại lập tức chạy đến quảng trường số ba đến điểm tiếp viện lâm thời đi lấy vật tư của các anh chị!”
Điểm tiếp viện?
Lấy vật tư?
Đi ngay lập tức?
Vẻ mặt của Quý Dữu ngơ ngác.
Việc này sao không làm theo lẽ thường một chút nào hết vậy?
Cũng không dựa theo bố cục sắp xếp, giới thiệu đơn giản một số quy trình đã trực tiếp hạ lệnh để mọi người đi lấy vật tư.
Ôi!
Sau khi nhận được mệnh lệnh, cứ việc trong miệng nhiều người liên tục oán giận nhưng vẫn dựa theo chỉ thị lập tức nhằm về hướng điểm tiếp viện.
Nếu là đi chậm nhỡ đâu không có vật tư thì biết làm sao?
Hiển nhiên có suy nghĩ như vậy không chỉ có một hai người, đám người trên quảng trường sợ hãi chen lấn xô đẩy nhau lập tức bắt đầu chạy về hướng mục tiêu. Cả đám người hướng về một phía nên cứ chen chúc mà đi……
Không chỉ những sinh viên thuận lợi đến được quảng trường mà những người đến trễ và chưa chạy đến đây kịp vừa nghe thấy tiếng đài phát thanh không nói hai lời là tức khắc thay đổi tuyến đường.
Lúc này, đôi chân ngắn và sự khiếm khuyết thể chất cặn bã của Quý Dữu lập tức được thể hiện ra tới tận cùng, gần như cô đồng thời cất bước cùng những sinh viên cao lớn có cặp chân dài, khi những người khác đi ra ngoài chạy như bay thì cô cũng chỉ vừa mới cất bước.
Chờ đến lúc Quý Dữu lao ra khỏi quảng trường thì xe huyền phù thay đi bộ đã không còn mống nào, không có biện pháp, cô chỉ có thể dựa vào cặp giò của mình mà chạy. Mới đầu Quý Dữu còn dẫn đầu nhưng từng bóng người nhanh chóng vượt qua, cả đám dần dần kéo dài khoảng cách với cô.
Quý Dữu cắn răng liều mạng lao tới, mất 20 phút mới vọt tới địa điểm tiếp viện lâm thời.
Lúc này điểm tiếp viện vật tư chỉ còn lại 10 phần chưa ai lấy, Quý Dữu chạy nhanh tiến đến xếp hàng.
“Ha ha ha……”
“Cuối cùng cũng có 100 đồ ngu xuẩn xông tới, chỉ có thể lấy được hai bình nước 500 khắc để uống. Cái gì cũng không còn…… Ha ha ha……”
“Chân ngắn kìa, đáng thương thật đấy……”
“Ngay cả một lọ dinh dưỡng tề cũng không lấy được.”
“Lâm vào đường cùng thì bọn ngu xuẩn này có thể nếm thử xem mùi vị của đất được đó.”
Xung quanh sôi nổi thảo luận, tất cả đều cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa.
Quý Dữu giơ tay, người máy điểm tiếp viện quét xuống quang não của cô rồi đưa vật tư đầu tiên trong mười phần còn lại cho cô; cô vừa mở ra nhìn, suýt chút nữa không nghẹn ra một ngụm máu:
Quả nhiên ---
Thật sự chỉ có 2 bình nước để uống.
Nhìn vật tư thảm hại đến thế này, lại nhìn những người đang chạy ở phía trước cõng bao lớn bao nhỏ, Quý Dữu vừa lờ mờ dự cảm được có gì đó không tốt thì dự cảm này trở thành sự thật luôn. Giọng nói tựa như ma quỷ của hiệu trưởng Hồng Giang kia đang văng vẳng truyền tới cho tất cả những tân sinh viên ở đây qua đài phát thanh: “Vật tư các anh chị lấy được là toàn bộ vật tư ba ngày tới của các anh chị, trong lúc đó các anh chị không có cách nào nhận được viện trợ từ bên ngoài trường học, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”
“Ơ……”
“Ba ngày? Hai bình nước?” Quý Dữu nghĩ thầm, dựa theo nhu cầu của cơ thể mà nói, ba ngày chỉ uống hai bình nước đúng là không chết người được.
Sau khi hiệu trưởng Hồng Giang nói xong, mang theo ý cười nói tiếp: “Đương nhiên không nhận được viện trợ từ ngoài trường thì các anh chị cũng có thể nghĩ đến biện pháp khác như cướp đoạt? Trộm cắp lừa gạt? Ừ…… Đều là chủ ý không tồi đâu.”
Hí ---
Đây xác định là trường học sao?
Trường học giống như vậy không phải là nên dạy dỗ bọn sinh viên đoàn kết, yêu thương, hỗ trợ…… Vân vân và mây mây sao?
Có như thế nào cũng không nên cỗ vũ sinh viên làm như thế chứ?
Quý Dữu đang buồn bực đây, tiếp theo lại nghe thấy hiệu trưởng Hồng Giang giải thích: “Bởi vì 5000 người ở đây đều là kẻ địch của các anh chị. Giữa các anh chị chỉ có 500 người có thể tồn tại mà thôi.”
Hí ---
Mọi người vừa nghe xong hít hà một hơi.
500 người, đây là xác suất gì vậy?
Theo ý này là nói trong 10 người sẽ cần đào thải 9 người? Mà tân sinh viên mới nhập học năm nay lên đến 5000 người a, nơi này có không ít thiên tài có thể chất và tinh thần lực đạt tới cấp A, thậm chí --- Nghe nói trong nhóm sinh viên mới lần này thiên tài cấp S có hẳn vài tên.
Tư chất và thực lực cũng không ngang nhau hoàn toàn, nhưng sinh viên có tư chất cao thì điểm xuất phát cũng tuyệt đối ném xa sinh viên tư chất thấp đến mấy trăm mấy nghìn mấy chục nhìn mét……
Quý Dữu nghe xong không nhịn được liếc nhìn cánh tay nhỏ bé, đôi chân ngắn ngủn…… Của mình. Điều kiện như này có thể sống sót trong hàng đống người sao?
Cô thật sự hoài nghi.