Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
***BB: Là từ viết tắt trong tiếng Bắc Kinh và vùng Đông Bắc, nghĩa là than phiền. ‘Đừng có mà than vãn nữa!’

Ban Lan điệp là tinh thú thuộc loài côn trùng, thích ăn mật hoa, thường hay sinh trưởng ở những nơi có hoàn cảnh thuận lợi, hơi ẩm ướt, mật độ che phủ rừng cao, mỗi một con lớn như nắm tay của người trưởng thành, chúng là loài tinh thú có tập tính quần cư, mỗi một đàn bướm có khoảng trên dưới 500 đến 1000 con; một cá thể có lực công kích rất thấp không đáng phải sợ hãi nhưng trên cơ bản Ban Lan điệp không hoạt động đơn độc, mỗi một lần ra ngoài hoạt động đều có 50 đến 100 con, thậm chí có lúc cả một đàn bướm đồng thời xuất động, có câu kiến nhiều cắn chết voi, cả quần thể Ban Lan điệp cùng hành động là rất đáng sợ.

Cho nên không phải chiến sĩ cơ giáp cực kỳ mạnh sẽ không giám chủ động trêu chọc chúng nó.

So sánh với tinh thú Thực Hủ thử, Trường Chủy trư, Trường Nhĩ thỏ thích chủ động công kích nhân loại thì Ban lan điệp lại là loài tinh thú tương đối làm người thích, bởi vì trừ trường hợp bắt buộc ra thì chúng sẽ không chủ động công kích nhân loại.

Trong đầu hiện lên thông tin về Ban Lan điệp, Quý Dữu chuyên tâm nhìn chằm chằm vào hoàn cảnh xung quanh.

Mọi người quan sát xong, xác định bốn phía không có nguy hiểm thì mới yên tâm, Tạ Xuyên Khung là người có giá trị vũ lực cao nhất trong nhóm nên để cho anh ta sắp xếp: “A Dữu, em và Linh Chi đi phía rìa bên trái thu thập, Leah và bà Jenny đi rìa bên phải, anh sẽ đứng ở giữa để canh chừng.”

Sắp xếp như vậy thì bất kỳ bên nào ngặp được nguy hiểm hoặc có tình huống đột xuất thì Tạ Xuyên Khung canh chừng ở giữa có thể kịp thời chạy tới cứu viện.

Quý Dữ thì không có ý kiến nhưng Tạ Linh Chi vừa nghe thấy thế lập tức dậm chân: “Anh, anh có nhầm không đấy? Sao anh lại để em và kẻ bỏ đi này ở cùng nhau chứ?”

“Có nhầm hay không?”

“Em không đồng ý!”

“Em mới không cần đâu!”

Vừa nói Tạ Linh Chi đang đứng cạnh Quý Dữu vừa nhảy ra ngoài thật xa trốn tránh như trốn ôn dịch vậy.

Quý Dữu nhíu mày.

Trước đây cô không so đo với Tạ Linh Chi mấy việc này là vì nghĩ đến mặt mũi của chú Tạ Nghị và Tạ Xuyên Khung, nhưng nếu năm lần bảy lượt Tạ Linh Chi dùng ác ngôn ác ngữ hạ thấp chính mình thì mình sẽ không khách sáo với cô ta nữa.

Ta Xuyên Khung đen mặt: “Đừng có mà không biết cái gì đã nháo hết cả lên như thế! Nếu em có năng lực thì tự mình đứng giữa canh đi, nhưng em có thể không?”

Nói đến giá trị vũ lực cô ta có chỗ nào so được với anh trai chứ?

Lại nói cô ta tiến vào dã ngoại là để thu thập Thiết lê mộc, vì kiếm tiền chứ không phải đi bảo hộ mấy kẻ không liên quan…… Nhưng anh đã nói thì không thể không nghe, nghĩ đến chuyện này Tạ Linh Chi bực mình không thôi.

Tạ Xuyên Khung nói tiếp: “Còn nữa, thể lực và tinh thần lực của em chỉ cao hơn A Dữu một ít mà thôi, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ em không biết sao? Đây là bởi vì cha vất vả làm lụng, nỗ lực kiếm tiền mua các loại đồ bổ cho em mới khiến em tạo được nền móng! Thiên phú của em cũng do cha ban cho, chẳng lẽ là do em nỗ lực được đến hả? Em dựa vào cái gì để kiêu ngạo như vậy?”

“Em cho rằng em là kẻ mạnh như Ryan sao? Nếu em không có năng lực như thế thì em dựa vào cái gì đi xem thường người khác?”

“Dựa vào đâu gọi người khác là đồ bỏ đi?”

“Anh xem năng lực thực chiến của em còn không bằng A Dữu!”

Về sau để anh nghe thấy trong miệng em nói ra câu ‘đồ bỏ’ anh sẽ……” Ánh mắt Tạ Xuyên Khung rét lạnh, anh ta nâng tay lên làm ra tư thế công kích ---

Tính tình của Tạ Xuyên Khung luôn luôn hòa nhã, lại là người rất trầm lặng ít nói, đây vẫn là lần đâu tiên làm trò trước mặt hàng xóm, là lần đầu tiên nói ra nhiều lời như vậy, hơn nữa giọng điệu và thái độ rất nghiêm túc và nghiêm khắc.

Chỉ với vài câu ít ỏi đã khiến sắc mặt của Tạ Linh Chi thay đổi chóng mặt, anh trai luôn cưng chiều cô ta, có đồ tốt gì cũng đều ưu tiên dành cho cô ta trước, đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy anh trai lạnh lùng sắc bén như vậy, tự dưng Tạ Linh Chi thấy ấm ức.

Cô ta khổ sở cúi đầu tự đi một mình về hướng bên trái.



Hiển nhiên là cô ta đã chấp nhận sự sắp xếp của anh trai.

Nhưng Tạ Linh Chi mới đi được vài bước thì bỗng nhiên bị Quý Dữu cản lại, Quý Dữu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt uể oải của Tạ Linh Chi, cô hơi nâng cằm lên nghiêm mặt nói: “Tạ Linh Chi, em biết anh A Khung răn dạy chị như thế nhưng đáy lòng chị vẫn cho rằng em chỉ là đồ bỏ!”

Tạ Linh Chi sửng sốt, đang muốn nói cô cũng tự mình biết mình nhưng cô ta còn chưa mở miệng thì Quý Dữu đang đứng trước mặt lại nói tiếp: “Một khi đã như vậy thì chúng ta đánh một trận đi! Đánh một trận! Nhìn xem thiên tài tinh thần lực cấp C, thể chất cấp D của chị mạnh hơn hay tinh thần lực và thể chất đều là đồ bỏ của em mạnh hơn!”

Gì?

Tạ Linh Chi càng kinh ngạc hơn.

Đồ bỏ đi này thế mà giám nói ra lời này?

Là thời tiết có vấn đề hả?

Quý Dữu ra thủ thế: “Đến đây đi!”

Không đánh!

Làm sao có thể chứng minh mình không phải đồ bỏ chứ?

Quý Dữu chưa bao giờ là kẻ chỉ biết ngồi chờ chết, ngồi chờ người ta bắt nạt lại không biết phản kháng!

Nếu Tạ Linh Chi luôn miệng nói mình là đồ bỏ đi thì chính mình dùng hành động thực tế làm đối phương câm miệng!

Còn có biện pháp nào đơn giản thô bạo hơn so với chuyện đánh một trận cùng đối phương để làm cho rõ đâu?

Đánh!

Hiện tại!

Ngay lập tức!

Ngay lập tức!

Trong mắt Quý Dữu bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực!

Tạ Linh Chi sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại được, sau khi cô ta đánh giá Quý Dữu từ trên xuống dưới xong thì khóe miệng cong lên đầy trào phúng: “Không phải có được một thanh vũ khí năng lượng cấp hai nên tự tin trong lòng cô tăng vùn vụt đấy chứ?”

Vừa nói ánh mắt cô ta vừa long lên: “Cô thật sự cho rằng chỉ bằng một thanh vũ khí cấp hai là có thể đánh thắng tôi hả?”

Thời đại tinh tế vì sao một hai lại phải phân chia tinh thần lực và thể chất? Đó là bởi vì sự khác nhau giữa các cấp bậc, sự khác biệt cực kỳ lớn; hai người với hai cấp bậc khác nhau, đồ bỏ song F muốn đánh thắng người song E trừ khi mượn ngoại lực, nếu không căn bản không có khả năng đánh thắng.

Chỉ vượt qua một cấp bậc thôi mà cũng đã cực kỳ gian nan.

Chứ đừng nói tới thể chấp cấp C, tinh thần lực cấp D của Tạ Linh Chi; còn Quý Dữu thì sao? Quý Dữu có thể chất cấp E, tinh thần lực cấp F! Sự chênh lệch giữa hai người đâu chỉ là một cấp bậc!

Sự thật là thế.

Tạ Linh Chi cười trào phúng: “Cô nằm mơ đi!”

“Không!”



“Không phải vũ khí cấp 2!”

Quý Dữu cong khóe miệng lên, nhìn chăm chăm vào Tạ Linh Chi, mặt nghiêm lại nói: “Em không cần vũ khí!”

“Cái gì?”

“Gì gì?”

Nói đùa à? Không chỉ Tạ Linh Chi sợ ngây người, ngay cả Leah, bà Jenny, Tạ Xuyên Khung đứng bên cạnh cũng đều kinh ngạc xoay người nhìn sang Quý Dữu.

Quý Dữu đang nói đùa sao?

Đương nhiên không rồi.

Cô nhướn mày chính trực nói: “Em nói --- hai chúng ta đánh nhau đều không dùng vũ khí, chỉ dựa vào quyền cước để đánh! Thế nào?”

Ha?

Quả thực Tạ Linh Chi không thể tin được lỗ tai của mình nữa.

Chẳng lẽ ---

Gió lớn quá?

Leah nóng nảy vội vàng bước lên một bước ngăn Quý Dữu lại, lắc đầu nói: “A Dữu, em đừng làm ầm ĩ lên!”

Bà Jenny cũng nói: “A Dữu, đừng làm xằng làm bậy!”

Ở trong mắt mọi người, Quý Dữu hoàn toàn đang làm loạn.

Nếu mượn ngoại lực, ví dụ như vũ khí năng lượng…… Quý Dữu muốn khiêu chiến Tạ Linh Chi còn có sức mà đánh. Không sai, là còn có sức đánh chứ không phải đánh thắng cô ta. Nhưng --- Không mượn ngoại lực, chỉ dựa vào hai tay hai chân thì Quý Dữu muốn chiến thắng Tạ Linh Chi bằng cách nào?

Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!

Kinh ngạc trôi qua, Tạ Linh Chi nhướn mày nhìn Quý Dữu nói: “Cô xác định?”

Quý Dữu: “Xác định!”

Tạ Linh Chi: “Không cần bất kỳ vũ khí gì?”

Quý Dữu: “Đừng nhiều lời vô nghĩa! Phóng ngựa lại đây đi!”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!