Tiện tay vớt được một tài xế lâu dài, khỏi phải nói trong lòng Quý Dữu vui vẻ đến mức nào.
Buổi huấn luyện ngày hôm nay vẫn khẩn trương và căng thẳng như trước, Quý Dữu gần như đã bước lên vạch tiêu chuẩn và hoàn thành mục tiêu của ngày huấn luyện. Điều khiến cô khá ngạc nhiên đó chính là Thịnh Thanh Nhan, trước đó tên nhóc này bị bỏ lỡ nhiều chương trình học như vậy nhưng lại có thể đuổi kịp tiến độ dạy học của giảng viên Mục Kiếm Linh.
Hơn nữa biểu hiện của tên nhóc này rất tốt, thậm chí còn nhanh đạt tới mục tiêu huấn luyện đã đề ra từ hôm qua hơn mấy sinh viến cấp S.
Điều đó thật sự đáng kinh ngạc.
Quý Dữu nhìn chằm chằm vào Thịnh Thanh Nhan với cái nhìn như đang xem quái vật, Thịnh Thanh Nhan vuốt khuôn mặt của mình rồi bảo: “Đáng ghét nha…… Làm gì mà muốn nhìn chằm chằm vào người ta nha, người ta biết bản thân người ta rất đẹp nha……”
Quý Dữu: “……”
Sau khi hít sâu một hơi, Quý Dữu đáp: “Cậu sai rồi, tớ không dùng ánh mắt xem người đẹp để nhìn cậu, tớ dùng ánh mắt xem con khỉ mà nhìn cậu.”
Thịnh Thanh Nhan tức lên: “Cậu mới là con khỉ nha.”
Quý Dữu quay đầu nhìn sang Sở Kiều Kiều, còn nghiêm túc nháy mắt và cười hì hì: “Kiều Kiều, cậu nói xem, có phải cậu ta là con khỉ hay không?”
Sở Kiều Kiều ôm ngực, lập tức nói: “Thịnh Thanh Nhan, cậu có phải là con khỉ hay không mà không tự mình hiểu lấy hả?”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Thịnh Thanh Nhan dậm chân một cái: “Ôi…… Đúng là đồ con gái nha……”
Dậm chân xong, ngay lập tức Thịnh Thanh Nhan cách xa Quý Dữu và Sở Kiều Kiều vài mét.
**
Huấn luyện kết thúc, sau khi Mục Kiếm Linh thông báo tan học, thái độ của Quý Dữu trở nên khác thường, không lập tức chạy về phía nhà ăn mà ngược lại còn rụt rè tiến gần Mục Kiếm Linh, trên mặt nợ nụ cười đầy nịnh nọt: “Cô ơi…… Phim truyền hình hôm nay xem có hay không ạ?”
Mục Kiếm Linh cất quang não đi rồi lườm cô một cái: “Có rắm mau thả!”
Quý Dữu vội nói: “Em nói giờ đây, cô à, có thể mang em đi kiểm tra tinh thần lực và thế chất lần nữa được không ạ?” Thiết bị kiểm tra đo lường của trường học đương nhiên là tiên tiến hơn thiết bị huấn luyện có kèm theo thiết bị kiểm tra đo lường mà Quý Dữu mua.
Tối hôm qua một hơi nuốt hết bốn cái hồn khí, Quý Dữu thật sự rất muốn biết bản thân có tăng lên hay không.
Tuy rằng ---
Cô tận mắt nhìn thấy trong thế giới tinh thần của mình, sáu sợi tơ tinh thần ngu xuẩn của mình đã trở nên béo mập hơn, sáng bóng hơn, còn cả không gian tinh thần của cô dường như cũng rộng hơn một chút.
Nhưng ---
Số liệu cụ thể thì sao?
Quý Dữu rất muốn biết.
Mục Kiếm Linh nghe thấy thế dường như nghĩ đến cái gì, không từ chối mà còn gật đầu nói: “Được thôi, đi cùng tôi.”
Quý Dữu tung ta tung tăng đuổi theo: “Vâng!”
Lúc này, Quý Dữu may mắn khi được ngồi lên xe của giảng viên Mục Kiếm Linh, đó là một chiếc xe bay màu đen, ngoại hình cực kỳ ngầu, đường cong thân máy mượt mà, nội thất cũng rất thoải mái, thậm chí còn có đồ uống tự phục vụ.
Vừa thấy cũng biết dành riêng cho những ông chủ có tiền.
Xe bay thiết lập điểm đến rồi lựa chọn tự động điều khiển, Mục Kiếm Linh ngồi ở bên bàn trà, cô tự gọi cho mình một ly trà rồi ôm quang não chuẩn bị xem phim truyền hình.
Trong lòng Quý Dữu thật sự vô cùng cảm thán: Giảng viên này nghiện TV cũng đáng sợ quá? Đúng là còn khủng bố hơn thiếu niên nghiện lên mạng ở đời trước.
Hình như nhận ra ánh mắt quái lạ của Quý Dữu, Mục Kiếm Linh hơi ngẩng đầu lườm cô một cái: “Như thế nào, trò có ý kiến?”
Quý Dữu bị giật mình rồi vội vàng giải thích: “Không có không có không có…… Cô cứ xem của cô đi, em không dám có ý kiến nào dù chỉ một chút đâu ạ.”
Mục Kiếm Linh không nhẹ không nặng gật đầu: “Có thách trò cũng không dám.”
Quý Dữu: “……”
Vì thế ---
Quý Dữu nhìn chằm chằm vào máy pha đồ uống tự phục vụ mà cứ luyến tiếc nhìn sang chỗ khác, do dự một lúc lâu mới đánh bạo hỏi: “Cô à…… Em có thể gọi một ly trà sữa để uống được không ạ?”
Mục Kiếm Linh: “5 nghìn điểm tín dụng một ly.”
Khóe miệng Quý Dữu co giật: “Đắt như vậy!”
Mục Kiếm Linh không thèm bận tâm đến việc đẩy mạnh tiêu thụ, cô nói thẳng: “Thích uống thì uống, không uống câm miệng!”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu mím môi, thực ra loại dục vọng ăn uống này nhịn một chút, chịu đựng đi qua thì cũng không thèm nữa.
Nhưng ---
Không biết như thế nào mà cô vừa bước lên xe bay của giảng viên Mục Kiếm Linh, sau khi ngửi được máy pha đồ uống có mùi trà sữa thì sáu sợi tơ trong thế giới tinh thần của mình đột nhiên hơi xao động.
Thấy Quý Dữu không hề có phản ứng, cảm đám tơ tinh thần cứ nhảy lên nhảy xuống muốn khiến cho Quý Dữu chú ý.
Quý Dữu thầm mắng: “5 nghìn điểm tín dụng đấy! Thứ phá của này là chúng ta có thể hưởng thụ sao? Đều chịu đựng cho tao!”
Trong chớp mắt sáu sợi tơ nằm bẹp xuống.
Cả cơ thể chúng nó mềm oặt nằm rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích, phảng phất như là sáu sợi tơ chết.
Quý Dữu: “……”
Nói một câu thật lòng, lúc trước cho đám tơ tinh thần và thiết phiến ăn đường đậu cao cấp thì sợi tinh thần đúng là có biến hóa nhưng ngoại trừ cảm thấy chúng nó càng to mọng càng nhanh nhẹn hơn thì những cái khác không có cảm nhận rõ ràng.
Nhưng mà ---
Hôm nay mình chỉ ngửi thấy một chút hương vị thơm ngọt của trà sữa thôi mà đám tơ tinh thần của mình lại phản ứng dữ dội như vậy? Thậm chí vì lừa uống mà còn hóa thân thành ảnh đế ảnh hậu Oscar, giả vờ đáng thương?
Là do hiệu quả của 4 hồn khí sao?
Quý Dữu ngập tràn nghi ngờ.
Lúc này ---
Trong thế giới tinh thần đầy tử khí, lão tứ lặng lẽ lắc lắc cái đuôi, đáng thương vô cùng: [Chủ nhân chủ nhân…… Chúng tôi thương tâm nha……]
Quý Dữu cạn lời: “Chúng mày lấy tim từ đâu ra mà có thể thương được?”
Lão Tứ vẫy vẫy cái đuôi, mặt dày mày dạn tiếp tục than: [Chủ nhân chủ nhân…… Chúng tôi không có trái tim nhưng chúng tôi cũng biết khổ sở mà, thật sự chủ nhân không tính dỗ dành đám tơ nhỏ bé đáng yêu của chủ nhân sao?]
Quý Dữu xua tay: “Không dỗ dành gì hết.”
Hiển nhiên là Lão Tứ bị nghẹn họng nhưng nó vẫn anh dũng giãy giụa, nỗ lực biểu hiện: [Chúng tôi rất dễ dỗ mà……]
“Ồ……” Quý Dữu nhìn thấu nó, cô trợn mắt nói: “Một ly trà sữa là dỗ xong có phải hay không?”
Lão Tứ: “……”
Lão Tứ tự xưng là lanh lợi cũng bị nghẹn họng.
Nhưng Lão Tứ cũng không sờn lòng, rất dũng cảm biểu đạt: [Nửa ly là có thể mà.]
Quý Dữu: “……”
Suýt chút nữa Quý Dữu phì cười.
Lão Tứ thấy biểu cảm của Quý Dữu dịu bớt đi lập tức nỗ lực lắc lư cái đuôi: [Thật đấy! Thật đấy! Thật đấy! Nửa ly là đủ rồi!]
Những sợi tơ khác thấy có hy vọng thì thi nhau bắt đầu lúc lắc đuôi cầu xin thương xót: [Chỉ cần nửa ly…… Nửa ly được không?]
Cũng vì chút miếng ăn này mà tất cả không hề có hạn cuối, không có tiết tháo vẫy đuôi, dùng các dáng vẻ khoe mẽ, lấy lòng hướng về Quý Dữu.
Quý Dữu không nói nên lời.
Ngẫm nghĩ một lúc, Quý Dữu lấy hết can đảm cắt ngang giảng viên Mục Kiếm Linh đang xem TV sung sướng đến say sưa: “Cô ơi…… Cái đó……”
Mục Kiếm Linh: “Nói!”
Quý Dữu rặn ra một nụ cười: “Em có thể chỉ dùng 1 nghìn điểm tín dụng mua một phần năm ly được không?”
Mục Kiếm Linh: “……”
Tuy Mục Kiếm Linh có kiến thức rộng rãi thì trong nhất thời cũng vẫn bị tức đến bật cười.
Thời buổi này, sinh viên kỳ lạ như vậy thật sự cô chưa từng thấy bao giờ.
Quý Dữu thấy biểu cảm một lời khó nói hết trên mặt của giảng viên Mục Kiếm Linh thì cũng cảm thấy cực kỳ thẹn, nhưng quỷ nghèo không biết keo kiệt thì ngày nào đó sao có thể biến thành phú bà được?
Đây cũng là chuyện không có cách nào mà.
Quý Dữu chịu đựng cảm giác xấu hổ và đỏ mặt, cô nói: “Cô, một tay giao tiền một tay giao hàng, em đảm bảo chắc chắn không thiếu nợ.”
Mục Kiếm Linh trừng mắt: “Trò còn muốn ghi nợ?”
Quý Dữu nhanh chóng chối đây đẩy: “Không phải đâu! Chắc chắn không phải.” Cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, nhưng tuyệt đối không làm được, rốt cuộc quỷ nghèo cũng phải có tôn nghiêm.
Cô tuyệt đối không làm chuyện hãm hại lừa gạt này.