Quả thực Sân Vắng Hoa Lạc biết vậy chẳng làm, não tàn nói chính là mình sao?
Quả nhiên ---
Người khác nói mình ngu xuẩn đều không phải không có đạo lý.
Oa oa oa ~
Cậu ta muốn hủy tiền cược nhưng tiền đã rời tay thì không có cách nào hủy bỏ được.
Cậu ta muốn quay trở lại hai giây trước, trong khi người khác mắng mình ngu ngốc trước mặt chính mình thì cậu ta càng nên yên lặng nhẫn nhục mới phải.
Ngàn không nên, vạn không nên mất đi lý trí xúc động đi đặt cược.
Mấu chốt là bản thân còn đặt đồ ngốc rách nát kia thắng mới chết chứ.
Có vấn đề.
Nhất định là có vấn đề.
Sân Vắng Hoa Lạc luôn cảm thấy gần đây bản thân xui xẻo lạ thường, thậm chí cậu ta còn nghĩ có nên tìm chùa miếu gì đó từ viễn cổ mà vái lạy hay không đây?
Không nói đến Sân Vắng Hoa Lạc hối hận như thế nào nữa, trên đấu trường, đối thủ này của Quý Dữu dường như đang trêu chó chọc mèo vậy, cậu ta vẫn luôn điều khiển cơ giáp chạy vòng vòng khắp đấu trường, bản thân cơ giáp của cậu ta thiên về loại hình tốc độ; còn cơ giáp đồ cổ của Quý Dữu không chỉ động lực kém mà nguồn năng lượng dự trữ cũng cực kỳ ít ỏi đến đáng thương, nói cách khác Quý Dữu muốn gia tốc chạy cũng cần suy xét đến cách sự dụng nguồn năng lượng sao cho hợp lý……
Một chữ: Khó.
Đối thủ thấy Quý Dữu không đuổi theo thì lập tức dừng lại cười ha hả: “Đồ rách nát? Sao không đuổi theo? Đuổi theo! Đuổi theo nào! Đuổi kịp tao, tao sẽ cho mày thấy ha ha ha ha……”
Quý Dữu: “……”
Đây đâu phải là muốn cười ha ha ha, đây là muốn bổ đầu a!
Khán giả thấy cảnh này cũng bùng nổ vang lên từng tràng cười, Sân Vắng Hoa Lạc ngồi trên khán đài, càng lúc càng cảm thấy sắp ngất đến nơi……
Đồng thời bởi vì tối hôm qua còn hot topic, độ nổi tiếng của Quý Dữu tăng cao chót vót, hơn nữa có khán giả ở đây tuyên truyền nên trong nhất thời, khán đài ban đầu chỉ có mấy chục người, không đến một phút đã kín chỗ.
Không còn chỗ ngồi.
Một trận đấu, khán đài có thể chứa nhiều nhất bao nhiêu người?
1 triệu!
Không sai! Chỉ trong thời gian 1 phút ngắn ngủi, 1 triệu khán giả đã tràn vào khái đài xem.
Đây ---
Quả thực là đãi ngộ mà đại thần cấp cao thủ mới có.
Nhưng mà ---
Những người này cũng không phải đến cổ vũ cho Quý Dữu mà là tới cười nhạo cô.
Bất luận là tiếng la ó, tiếng chế nhạo ở trên khán đài hỗn tạp nhiều đến mức nào…… Quý Dữu vẫn không thèm để ý, trên thực tế hiện tại cô còn hơi buồn rầu bởi vì khiếm khuyết lớn của cơ giáp đồ cổ mà mình điều khiển đó chính là nguồn năng lượng không đủ, không có biện pháp nào đánh giằng co với đối thủ.
Mà đối thủ đâu?
Hiển nhiên là đối thủ không muốn nghiêm túc thi đấu, chỉ muốn treo mình lên chơi trò mèo vờn chuột mà thôi……
Đáng ghét!
Cho nên Quý Dữu cần phải có một quyết sách!
Hơn nữa cô cần tốc chiến tốc thắng.
Đối thủ thấy Quý Dữu vẫn im lặng thì lập tức khiêu khích: “Đồ rách nát! Tới nào! Tới nào! Tới sung sướng nào! Tới làm trận đi!”
Khán đài: “ĐM! Lề mề cái gì? Nhanh lên! Bắt lấy nó rồi tự bạo đi!
“Không phải mày giỏi nhất là tự bạo sao?”
“Đồ ngu kia! Nhanh tự bạo đê!”
“Ông đây tới đây là cố tình xem tự bạo đấy, mau lên!”
“Lại không tự bạo, đi đi.”
Quý Dữu: “……”
Sau đó ---
Quý Dữu: “……”
Sau đó ---
Quý Dữu không hề do dự trình đơn khiếu nại lên hệ thống: [Miệng của khán giả ở đây toàn phun hương thơm quấy nhiễu nghiêm trọng tới trận thi đấu của tôi, tôi yêu cầu đưa bọn họ rời khỏi sân thi đấu.] Hệ thống Tinh Võng không hề xử lý chậm, sau khi xác minh hiện trường đã lập tức ra quyết định. Vì thế trong nháy mắt tất cả khán giả ở đây nhận được thư cảnh cáo đến từ hệ thống: [Nơi thi đấu nghiêm cấm nhục mạ, phỉ báng tuyển thủ dự thi, lần này cảnh cáo bằng miệng, người nào cố tình vi phạm không chịu thay đổi lập tức rời khỏi sân thi đấu.]
Khán giả: “……”
Đồ ngu xuẩn này bản lĩnh không lớn nhưng tình tình không nhỏ đâu.
Khán đài yên tĩnh làm Quý Dữu cảm thấy bên tai im ắng --- Nhưng điều này lại không thể, vì đối thủ quá lắm mồm!
Đối thủ: “Đồ rách nát, sao mày không động đậy? Tới đuổi theo anh nào! Lần này anh đứng im để mày tới đánh đấy! Đến! Đến đi!”
Sau đó ---
Khi các khán giả đều cho rằng Quý Dữu không cử động, cơ giáp đồ cổ vẫn luôn im ắng bỗng nhiên động đậy.
Quý Dữu điều chỉnh máy gia tốc đến mức tối đa, cả bộ cơ giáp đồ cổ như một cơn gió lao ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoài nghi đây liệu có phải cơ giáp đồ cổ hay không?
Lừa nhau à?
Khán giả bị sốc.
Đối thủ cũng kinh ngạc trong giây lát nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại rồi nhanh chóng rút ống pháo ra nã thẳng vào Quý Dữu.
Còn việc vừa rồi cậu ta nói sẽ đứng im cho Quý Dữu tấn công?
Đây là lừa quỷ thôi.
Trong trận đấu, nơi nào có trung thực đáng nói. Không phải anh gạt tôi thì tôi cũng lừa anh sao? Chẳng phải cố tình càng mạnh khỏe hơn sao?
Gần như Quý Dữu cào nát mặt đất, lấy tốc độ chạy như bay lao về trước, đến khi có một quả pháo lao tới với tốc độ cao ở ngay trước mặt, cô không hề hoang mang, gắng hết sức lắc mình né tránh rồi kịp thời mở ra lớp phòng hộ duy nhất của mình ---
Oanh ---
Âm thanh cực kỳ lớn của vụ nổ mạnh vang lên, chỉ trong nháy mắt làm lớp phòng hộ bị nổ tung thành từng mảnh……
Lớp phòng hộ --- Bị hỏng hoàn tàn, đây cũng đại biểu cho việc lúc này Quý Dữu đã không còn sự bảo vệ nữa, hoàn toàn ở vào trạng thái trần trụi, chỉ cần đối thủ nã một quả pháo tới thì tất nhiên là cơ giáp rách nát này của cô sẽ bị tan thành mảnh nhỏ.
Trong chớp mắt đối thủ đã kéo dài khoảng cách với Quý Dữu, hiển nhiên là đang đề phòng vụ cô lôi kéo cậu ta tự bạo theo.
Quý Dữu tập trung nhìn chằm chằm về phía trước, trong tầm mắt, cô có thể thấy rõ ràng đường đi của đối thủ, trái – phải – trước – sau – đông – tây…… Khoảng cách bước chân của cậu ta, quãng đường chạy, cùng với tần suất vận động……
Trên thực tế, khi Quý Dữu điều khiển cơ giáp đồ cổ này lần nữa, đột nhiên cô phát hiện ra tính linh hoạt của mình càng cao hơn, nếu nói lần thi đấu với Sân Vắng Hoa Lạc thì cô chỉ có thể xem như miễn cưỡng mới điều khiển được, nhưng sau khi trải qua cuộc huấn luyện cơ giáp cỡ nhỏ phiên bản thực tế vào buổi sáng nay thì hiện tại Quý Dữu đã hoàn toàn có thể coi bộ cơ giáp này như cơ thể của mình.
Kiểm soát cơ thể của mình?
Chẳng lẽ còn có cảm giác trì trệ gì hay sao?
Đương nhiên sẽ không.
Tất cả các linh kiện mà bộ cơ giáp đồ cổ này sở hữu cô đều rõ như lòng bàn tay.
Dường như đối thủ cũng không muốn đánh chết Quý Dữu chỉ với một pháo, còn muốn treo Quý Dữu lên chơi một thời gian. Trên khán đài cũng vang lên những tiếng cười không ngớt.
Quý Dữu mặc kệ đối thủ trêu đùa để mình phải chạy theo, mỗi lần cô ra sức truy đuổi nhưng lúc nào cũng luôn suýt nữa tóm được, đây cũng khiến cho đối thủ càng ngày càng đắc ý, càng ngày càng khinh thường Quý Dữu ---
Bỗng nhiên ---
Quý Dữu điều chỉnh máy gia tốc đến mức tối đa và lao tới, trong lúc đối thủ cho rằng cô lại cố làm ra vẻ thì Quý Dữu đã lao xuống sát mặt đất rồi đâm vào được cơ giáp của đối thủ, loảng xoảng ---
Tiếng va chạm lớn vang lên, sự va chạm ngoài ý muốn khiến đối thủ hoảng sợ rồi nhanh chóng kéo ra khoảng cách để ngăn cản tự bạo.
Đúng lúc này ---
Đoàng ---
Một quả pháo bắn thẳng vào cơ giáp của đối thủ ---
Hiển nhiên đối thủ lại có cảm giác kinh ngạc, cậu ta vội vã né tránh, thế công đột nhiên bằng quả pháo này cũng chỉ sượt qua lớp vỏ ngoài của cơ giáp một cách hung hiểm rồi bay đi, rõ ràng nó chỉ là đòn tấn công giả, chỉ để ngụy trang mà thôi.
Lúc này cậu ta mới thởi phào nhẹ nhõm, cảm thấy không thể chơi tiếp được nữa, nếu chơi quá trớn thì chẳng phải sẽ bị người cười nhạo sao?
Là thời điểm dùng một pháo giải quyết tên ngốc này ---
[1,
2,
3,
Kết thúc đi!]
Sau đó ---
Đoàng ---