“Nếu đã như vậy---”
“Cậu chết một lần trước đi.”
Nói xong, Quý Dữu đánh một cú đấm lên đầu Nhạc Tê Nguyên với lực độ to lớn trước nay chưa từng có.
Răng rắc ---
Nhạc Tê Nguyên không hề có sức phản kháng, sau khi bị đánh một đấm thì tinh thần lực và cơ giáp trực tiếp bị ngắt kết nối, Nhạc Tê Nguyên trừng mắt, không chống đỡ được nữa bèn ngất đi, trước khi hôn mê cậu ta còn thấy kỳ quái, đây --- Đây là dạng cường độ? Lại có thể mạnh mẽ cắt đứt máy kết nối tinh thần?
Nhưng……
Có khả năng sao?
Quý Dữu đánh Nhạc Tê Nguyên xong nhanh chóng tiến lên một bước, điều tra một lần, kết quả không phát hiện ra Nhạc Tê Nguyên ghi hình, cũng không hiểu được thằng nhóc này nhét thứ này ở chỗ nào, hoặc là đã tự mình chuyển lên Tinh Võng bảo tồn rồi?
Việc này thật khó chịu.
Xem ra nhất định phải tiếp nhận Nhạc Tê Nguyên ‘vu oan hãm hại’ sao?
Một khi đã như vậy thì sớm cũng chết muộn cũng chết. Dù sao đều sẽ bị các bạn học hung hăng đánh một trận. Quý Dữu dứt khoát lớn gan, vậy không cần tránh ở sau lưng giở trò quỷ nữa, cứ đường đường chính chính đi kiếm chuyện đi gây chuyện thị phi đi!
Lại nói, tránh ở sau lưng gây chuyện nào có kích thích bằng việc làm đại sự đường đường chính chính chứ?
Chỉ tưởng tượng như vậy Quý Dữu đã cảm thấy máu cả người sôi trào ngay lập tức.
Đầu tiên.
Quý Dữu gọi giảng viên Mục Kiếm Linh, “Cô Mục, em cảm thấy bạn học Nhạc Tê Nguyên có khả năng cần một chút cứu trợ nhân đạo ạ.”
Muốn nói tới Mục Kiếm Linh thì đây cũng là thần nhân, toàn bộ sân huấn luyện loạn thành một nồi cháo, ấy vậy mà cô vẫn đảo mắt lia lịa cày phim truyền hình như cũ, không sai! Là cày phim truyền hình! Là cái thể loại mẹ chồng nàng dâu đấu tranh, chính thất đấu tiểu tam, chuyện nhà, lông gà vỏ tỏi…… Một đống lớn kịch bản luân lý gia đình già cỗi!
Nghe thấy Quý Dữu gọi, Mục Kiếm Linh thực không nỡ tắt quang não nên nói với vẻ hơi không kiên nhẫn: “Có chuyện nói chuyện, không có chuyện gì thì lăn.”
Quý Dữu nhanh chóng đáp: “Cô ơi, cô xem bạn học Nhạc Tê Nguyên một chút đi, sau khi hôn mê có muốn cung cấp trị liệu cho cậu ấy một chút không ạ?”
Mục Kiếm Linh nhấc chân đá đá lên đầu Nhạc Tê Nguyên: “Không chết được, muốn trị liệu cái gì? Lãng phí tài nguyên chữa bệnh.”
Quý Dữu: “……”
Một khi đã như vậy thì Quý Dữu yên tâm.
Trước khi Mục Kiếm Linh xoay người vẫn kéo Nhạc Tê Nguyên đang hôn mê đi.
Khắp nơi vẫn còn rất hỗn loạn, Quý Dữu nhìn hệ thống năng lượng của mình thì phát hiện vẫn còn 90% nguồn năng lượng dự trữ, cũng đủ bản thân hung hăng gậy sự một một lúc, lần này cô cũng mặc kệ cái gì mà kéo thù hận hay không kéo thù hận.
Cô giơ lên thanh khảm đao lớn hướng tới một sinh viên gần nhất vừa mới thoát khỏi đống cơ giáp hỗn loạn đang hơi rung run.
Chạm vào ---
Một lần nữa cơ giáp ngã vào trong vòng hỗn loạn, còn đánh đổ một bộ Phá Quân hạng nặng.
Trọng lượng của Phá Quân đủ để áp đảo một khu vực rộng lớn, vì thế --- Khung cảnh càng trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
“Mẹ kiếp!”
“Là tên ngu xuẩn nào làm?”
“Ông đây bị đè ở trong đám người không bò ra tới được đây.”
“ĐM, đồ ngu xuẩn ở trên kia, có thể không đè nặng tao nữa hay không? Ông đây sắp không thở được rồi.”
……
Quý Dữu đánh xong liền rời đi.
Gần ngàn sinh viên mà hỗn loạn chỉ có ba bốn trăm người mà thôi, làm sao mà đủ được?
Xa xa không đủ?
Nháy mắt Quý Dữu phát huy thiên phú kéo quái của mình, bắn một pháo chém một đao xong lập tức rời đi, còn kéo những người này vào vòng chiến.
Lúc này Quý Dữu mới xem như hoàn toàn khai phá đào móc thiên phú của mình, khi điều khiển bộ cơ giáp này, cô không có bất luận cảm giác trì trệ nào, giống như đang dùng cơ thể của mình vậy, chạy trốn, tránh né, đúng là trôi chảy.
Mọi người muốn đuổi theo đánh cô, trong nhất thời cũng không theo kịp. Cô giống như một con lươn trươn trượt khỏi tay, rong ruổi khắp nơi, bắt mãi cũng không được được……
Sau khi Quý Dữu kéo một đám quái khiến toàn bộ sân huấn luyện càng thêm loạn, cô vẫn cảm thấy không đủ, vì thế từng bước một thử tính đến gần Nhạc Tê Quang, luận về năng lực phá hoại thì thử hỏi ngoại trừ Nhạc Tê Quang ra thì còn có ai?
Nhưng cô vừa mới tới gần thì đã bị Nhạc Tê Quang phát hiện ngay lập tức, Nhạc Tê Quang điều khiển cơ giáp hạng nặng Phá Quân, không nói hai lời đã khai chiến với cô.
Quý Dữu không hoảng hốt chút nào, cô ngoắc ngoắc ngón tay với Phá Quân rồi lớn tiếng: “Con trai, thấy ba ba sao không chào thế?”
Rõ ràng chính miệng Nhạc Tê Quang thừa nhận mình là ba ba.
Hiển nhiên Nhạc Tê Quang cũng nhớ đến lịch sử đen tối của mình, sắc mặt hoàn toàn đen xì, cậu ta mắng mỏ: “Số 4444, cái đồ ngu xuẩn nhà mày! Ba ba không cho mày chút lợi hại là mày thật không biết trời cao đất rộng cỡ nào!”
Quý Dữu ỷ vào độ nhạy của Nhạc Tê Quang không cao, cô lắc mình tránh ở sau một bộ cơ giáp, cũng ở sau khi Nhạc Tê Quang nã pháo đã bước một bước lao vào đám đông.
Ầm ầm ầm ---
Một pháo này của Phá Quân so với Phong Dực bắn ra một pháo kia tạo thành lực sát thương và lực phá hoại cũng không thể so sánh được. Toàn bộ tình huống lộn xộn chỉ trong nháy mắt, ngay cả Thẩm Trường Thanh luôn tự mình huấn luyện, Sở Kiều Kiều trầm mê giạng thẳng chân…… Đều bị kéo vào cuộc chiến.
Nhạc Tê Quang mặc kệ người khác, chỉ lo giằng co với Quý Dữu, nhưng mà --- Căn bản cậu ta không bắt được Quý Dữu.
Dù cho dùng rất nhiều thủ đoạn nhưng bộ cơ giáp mini bản đơn giản hóa giống như Thoán Thiên Hầu vậy, cứ nhảy nhót lung tung, làm toàn bộ sân huấn luyện quấy thành một bãi nước đục.
Quý Dữu không chỉ nơi nơi gây chuyện, làm mưa làm gió mà khi cô tóm được cơ hội còn tấn công người, không phải chém chân thì chính là tập kích đầu…… Tư thế bổ đao cắm đao liên tiếp qua thực là không có kẽ hở, làm toàn thân người phát lạnh.
Người bị hại trải rộng toàn bộ sân huấn luyện.
Gần như không có ai dám nói chính mình chưa từng bị Quý Dữu số 4444 làm hại.
Nhạc Tê Quang tức giận đến mức dậm chân không thôi, cậu ta thật sự không nhịn được nữa mới lớn tiếng đưa ra kháng nghị tới Mục Kiếm Linh đang trầm mê cày phim: “Cô Mục, việc này không công bằng tí nào, vì sao độ khó cơ giáp của Quý Dữu số 4444 lại thấp như vậy?”
Đây không khoa học.
Nếu không phải khó khăn thấp thì đồ vô dụng song E như cô ta sao có thể điều khiển cơ giáp lưu loát như vậy?
Đây không hợp với lẽ thường.
Khẳng định là cơ giáp của cô ta có vấn đề.
Nhạc Tê Quang lớn tiếng kháng nghị: “Cô ơi, cơ giáp của số 4444 sao có thể không giống với những người khác? Đây không hợp lý, cũng không công bằng.”
“Tôi đặc biệt cho phép đấy.” Mục Kiếm Linh buông quang não ra, nhìn về phía Nhạc Tê Quang đang kháng nghị rồi lạnh lùng nói: “Sao? Cũng không để tôi được phép chăm sóc đặc thù cho người khuyết tật?”
Nhạc Tê Quang: “…..”
Mục Kiếm Linh: “Trò muốn tự mình đánh gãy chân hay là để tôi giúp trò?”
Nhạc Tê Quang: “……”
Nháy mắt Nhạc Tê Quang bình thường trở lại.
Một người khỏe mạnh như mình chẳng lẽ còn muốn so đo với kẻ khuyết tật?
Mất mặt.
Tuy Nhạc Tê Quang không kháng nghị thành công nhưng vì cậu ta lên tiếng nên cũng đã kích động làn sóng phải đối của các sinh viên khác, mọi người lần lượt đứng ra đưa ra yêu cầu và đề xuất:
“Thưa cô, em xin yêu cầu cách ly Quý Dữu số 4444! Cậu ta không phải người.”
“Thưa cô, em nản lắm rồi, em không muốn lại nhìn thấy số 4444 nữa.”
“Thưa cô, em yêu cầu cách xa Quý Dữu, gần cậu ta quá em sẽ giảm thọ mất.”
“Cô, em cho rằng Quý Dữu thao tác không hợp lý tí nào, mãnh liệt đề xuất cô thu lại cơ giáp của cậu ta.”
“Cô ơi……”
“Cô……”
Sinh viên ríu rít không ngừng, ồn ào đến mức làm Mục Kiếm Linh đau đầu, cô tắt phim truyền hình đi, ngước mắt lên đảo qua bốn phía rồi sau đó lớn tiếng: “Được rồi! Tất cả mọi người quét tước sân huấn luyện một tháng! Còn kháng nghị gì không?”
Nháy mắt nhóm sinh viên nhắm ngay miệng lại.