Quý Dữu không để ý tới các sợi tơ khác mà chỉ nhìn về phía Lão Ngũ rồi nghiêm túc phân công nhiệm vụ: “Đợi chút nữa tao cần rèn luyện cánh tay phải, nếu có thể thì nâng cánh tay lên 100 lần một cách hoàn chỉnh! Mày có tin tưởng rằng mày làm được không?”
Lão Ngũ hận không thể biến đầu thành trống bỏi:
Cánh tay mà thôi, chút lòng thành.
Được ăn uống no đủ, tâm tình Lão Ngũ đặc biệt sung sướng nên đương nhiên cũng không cần cố tình bày ra vẻ đối phó, nó mở đủ mã lực bắt đầu dụng tâm làm việc.
***Bày ra vẻ đối phó: Bản convert là ‘thiết cực lãn công’. Lãn công ở đây được hiểu là hành vi của người lao động cố tình làm việc một cáy chây lười, cố tình làm việc cầm chừng cho có lệ, đối phó và làm việc không tuân thủ kỷ luật, không sử dụng hết công suất nhằm mục đích đấu tranh đòi quyền lợi.
Lúc này, Quý Dữu lại cảm thụ một lần nữa, phát hiện có Lão Ngũ toàn lực trợ giúp thì lúc chính mình sử dụng cánh tay phải của cơ giáp cỡ nhỏ là thật sự giống như đang sử dụng cánh tay của mình vậy, căn bản không cảm thấy chút lao lực nào.
Đồng thời mặt Quý Dữu tối sầm:
Lão Ngũ được xem như một sợi tinh thần không coi là mạnh trong sáu sợi, nhưng nó dụng tâm lên lại khiến mình điều khiển cơ giáp phát sinh thay đổi lớn như vậy, nói cách khác ---
Nếu các sợi tơ khác không trộm lười biếng, đều để tâm làm việc thì chẳng phải là chính mình có thể dễ dàng điều khiển cả bộ cơ giáp cỡ nhỏ này sao?
Tròng mắt của Quý Dữu chuyển động, đã có chủ ý nhưng quyết định tạm thời án binh bất động.
Chỉ chốc lát sau ---
Thấy chủ nhân trước sau không có sai bảo bước tiếp theo, cũng không có tỏ thái độ nào khác nên toàn bộ Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam…… Bao gồm cả Lão Tứ trong đám sợi tơ đó đều nóng nảy.
Chúng nó đồng thời vây quanh Quý Dữu và nhảy nhót lung tung cực lực muốn biểu hiện chính mình.
Quý Dữu làm bộ coi như không phát hiện, vẫn luôn nghiêm túc nhìn chằm chằm Lão Ngũ đang ra sức làm việc, trong mắt thường thường lộ ra ý cười vui mừng.
Lão Đại, Lão Nhị, Lãm Tam…… Cả năm đứa hoàn toàn nóng nảy!
Không thể làm Lão Ngũ dành trước danh tiếng tốt được!
Làm sao bây giờ?
Lão Đại làm đầu tàu gương mẫu, chạy tới bên người Lão Ngũ cùng giúp đỡ giơ lên cánh tay.
Lão Tứ thấy Lão Đại đoạt trước, tuy trong lòng ảo não nhưng cũng không cam lòng lạc hậu nên đi lên cướp hỗ trợ.
Lão Nhị, Lão Tam, Lão Lục cũng thi nhau lấy lại tinh thần, đứa phía sau đuổi theo đứa phía trước.
Quý Dữu nhìn chúng nó mà trong lòng nổi lên mừng thầm nhưng trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc rồi nhăn mày lại: “Từ từ! Mấy đứa chúng mày sao lại thế này? Tao không cho chúng mày lại đây!”
Lão Đại dùng sức rung đùi đắc ý.
Lão Nhị đuổi kịp Lão Đại.
Lão Tam theo sát Lão Nhị.
Lão Tứ thì riêng một ngọn cờ, bỗng nhiên nó rút nhỏ một chút, toàn bộ sợi tơ quấn quanh lòng bàn tay Quý Dữu, đầu nỗ lực cọ cọ trong lòng bàn tay cô.
A ~
Nhóc con này còn biết làm nũng.
Nhìn thấy cảnh này, Quý Dữu rất khiếp sợ: Hóa ra --- Sợi tơ có thể biến hóa lớn nhỏ! Hiện tại có thể thu nhỏ? Nói cách khác còn có thể biến lớn sao?
Điều này ngày sau lại xác định.
Lão Lục thấy động tác của Lão Tứ thì có ý muốn theo hồ lô vẽ gáo, kết quả đột nhiên Lão Tứ vẫy đuôi một cái đánh bay Lão Lục sang một bên.
Lão Lục tức giận lên bay qua muốn đánh một trận với Lão Tứ!
Mắt thấy toàn bộ thế giới tinh thần sắp gà bay chó sủa đến nơi, giữa mày Quý Dữu nhảy dựng lên và lớn tiếng: “Dừng hết lại cho tao! Chúng mày đang làm cái gì vậy?”
Mấy sợi tơ cùng nhau rung đùi đắc ý, mãnh liệt biểu đạt ý nguyện của chính mình:
[Chúng tôi muốn làm việc!]
[Chúng tôi cũng muốn làm việc!]
[Chúng tôi mãnh liệt xin làm việc!]
Quý Dữu im lặng vài giây rồi hỏi: “Chúng mày xác định?”
Mấy sợi tơ lấy Lão Đại cầm đầu cùng nhau gật đầu: [Xác định, nhất định cùng với khẳng định!]
Quý Dữu hỏi lại: “Chẳng sợ làm không công? Chỗ tốt gì cũng không có?”
Mấy sợi tơ dùng sức gật đầu.
Quý Dữu lộ ra vẻ buồn rầu và nói: “Công việc của tao lại không nhiều lắm, chúng mày xem ngay cả một mình Lão Ngũ đều có thể ứng phó được, không dùng tới chúng mày rồi.”
Mấy sợi tơ dùng sức lắc đầu, lại dùng sức gật đầu.
[Không vấn đề, chủ nhân tùy tiện sắp xếp chút công việc cho chúng tôi là được ~]
Quý Dữu ra vẻ: “Tao cũng không muốn sợi tơ không chịu nghe chỉ huy mà chỉ thích ầm ĩ làm việc cho tao. Cho dù là công việc nghĩa vụ, làm không công cho tao thì tao cũng có yêu cầu!”
Cả bọn lấy Lão Đại cầm đầu lại dùng sức gật đầu, ngay cả Lão Tứ cảm thấy có chỗ nào quái quái nhưng nó thấy tất cả sợi tơ từ trước ra sau đều đáp ứng, e sợ tụt hậu nên cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng gật đầu theo phong trào.
Lập tức Quý Dữu vừa lòng: “Toàn thể nghe tao chỉ huy, không cho phép làm loạn, có thể làm được không?”
Tất cả sợi tơ: [Có thể!]
Quý Dữu: “Được rồi! Nếu đây là ý nguyện mãnh liệt của chúng mày thì tao cũng không tiện từ chối chúng mày.”
“Lão Đại và Lão Nhị, hai đứa phụ trách hai cái đùi, Lão Tam và Lão Tứ, hai đứa phụ trách hai tay, Lão Ngũ mày phụ trách đầu, Lão Lục mày phụ trách ngực bụng……”
“Đối với việc sắp xếp như vậy có ý kiến gì không?”
Sáu sợi tơ đồng thời lắc đầu rồi cũng nhanh chóng làm việc.
Quý Dữu nhìn nhìn, lắc đầu rồi lại thở dài sâu kín: “Không cho chúng mày làm việc mà cứ một hai phải làm.”
“Ôi ~”
“Người tốt khó làm nha!”
Nếu những người khác ở đây thì chỉ hận không thể mắng một câu, Quý Dữu lột da.
Quý Dữu buông lỏng, dựa theo chỉ thị thao tác huấn luyện, có sáu sợi tơ toàn lực phối hợp nên cảm giác quen thuộc và trình độ thao tác đối với cơ giáp cỡ nhỏ đã bay lên từng bước, từ lúc bắt đầu vụng về, bước đi gian nan đến về sau có thể thao tác cơ giáp cỡ nhỏ đi hai bước đơn giản.
Ba bước.
Bốn bước.
……
Một lần hiểu là trăm lần ngộ, phảng phất như đột nhiên thông suốt, Quý Dữu điều khiển cơ giáp từ đi lại cho đến chạy……
Trong lúc đó cũng chỉ mới mất không đến nửa giờ.
Thế nhưng ---
Dễ dàng như thế.
Quý Dữu đều không thể tin được vào tiến độ của chính mình.
Cô nghiêng đầu nhìn nhìn vào mấy bạn học bên cạnh thì phát hiện bọn họ còn đang huấn luyện bước đơn giản nâng lên ngón tay của một bàn tay.
Quý Dữu duỗi dài cổ đánh giá khắp nơi, phát hiện tiến độ của rất nhiều người đều rất chậm, thậm chí còn có bạn học bị té ngã trên mặt đất vẫn luôn không bò dậy được.
Nhanh hơn chút thì đã bắt đầu huấn luyện cánh tay.
Có mấy người nổi bật, cuối cùng Nhạc Tê Quang đã chui ra khỏi bức tường, có thể là sợ bức tường hợp kim nên cậu ta thao tác cơ giáp bò sát xuống, tránh xa các loại bức tường.
Louis Caser cũng đã bò được vài bước.
Có thể Thẩm Trường Thanh có ưu thế của tinh thần lực cấp S nên đã có thể đi lại một bước nhưng mỗi khi cậu ta bước được hai bước là bị ngã nhào một cái, lấy một loại tư thế rất không ưu nhã là tư thế cẩu bò mà ngã xuống đất.
Sở Kiều Kiều đâu?
Không hổ là người cậy mạnh đứng hàng đệ nhất, Sở Kiều Kiều điều khiển cơ giáp đã có thể chạy có thể nhảy, còn làm trò trước mặt tất cả sinh viên đắc ý xoạc một cái!
Chỉ là ---
Cơ giáp thành công dạng thẳng chân nhưng không xoạc nổi.
Quý Dữu: “……”
Đối mặt với tất cả, đột nhiên Quý Dữu bay lên một loại ảo giác ‘tất cả thiên tài thế gian không bằng ta’, lòng tự tin của cô cũng bành trướng lên.
Đúng lúc này giảng viên Mục Kiếm Linh gọi cô tới.
Quý Dữu nhanh chóng khoe mẽ, cũng cầu mong được khen ngợi: “Cô ơi! Cô xem em đi!”
Nói xong, cô không chỉ đi lại vài bước, lại nhảy vài cái mà còn học Sở Kiều Kiều đắc ý xoạc một cái!
Hơn nữa cô dạng thẳng chân xong còn nhanh chóng thu chân lại!
Mục Kiếm Linh nhìn chằm chằm vào cô, có im lặng vài giây.
Bởi vì biểu cảm của giảng viên Mục rất phức tạp, nói không nên lời cô là cao hứng, vui mừng hay là bất mãn……
Dù sao Quý Dữu không hiểu được.
Mục Kiếm Linh xụ mặt xuống tiếp tục không nói một lời nhưng thực ra nội tâm rất khiếp sợ!
Thế mà chỉ dùng một chút thời gian như vậy là có thể thao tác trôi chảy đến thế?
Sao lại thế này?
Mục Kiếm Linh rất cao hứng, nghĩ tìm xem nguyên nhân nhưng một khi tới gần phạm vi tinh thần lực của Quý Dữu thì bỗng nhiên cảm nhận được sự bài xích từ sợi tinh thần của cô!
Rất mãnh liệt!
Thực không chào đón!
Tư thế tùy thời muốn khai chiến!
Mục Kiếm Linh hơi kỳ quái nên ngẩng đầu đánh giá Quý Dữu thì phát hiện trên mặt cô cũng không có dị thường gì, rõ ràng là vẻ mặt ngây thơ.
Nói như vậy việc phát sinh này thực ra là hành vi sợi tinh thần tự chủ lấy?
Có khả năng sao?
_____________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Mình lặn lâu quá rồi giờ mới trở lại với mọi người đây. Đợt vừa rồi mình chuyển nhà và bận việc riêng quá, ngứa tay edit lắm mà đành chịu. Đã thế tay khô ráp nứt nẻ bật cả máu nữa (ಥ﹏ಥ)
Giờ mình cũng chỉ dám nói là mình sẽ cố gắng edit nhanh nhất có thể để phục vụ các độc giả mà thôi! Chứ giờ cuộc sống thay đổi khó lường không theo dự định ban đầu, cứ hứa lèo lại áy náy lắm >.<
Cơ mà các bạn yên tâm là truyện mình đã edit là mình sẽ không bỏ giữa chừng đâu nha! Mong các bạn kiên nhẫn cùng mình đi đến cuối chặng đường ạ!