Nhà ăn.
Đội ngũ sinh viên chờ múc cơm đang xếp hàng thật dài.
Từ lúc Thẩm Trường Thanh đáp ứng mời Quý Dữu ăn một bữa cơm là ánh mắt cô xem Thẩm Trường Thanh không hề thuần túy chút nào nữa. Hiện tại cô nhìn cậu ta, hình dung như thế nào đây? Hơi phức tạp thật, nói ngắn gọn chính là cùng một loại ánh mắt đối đãi với một con dê béo……
Thẩm Trường Thanh = Người thành thật.
Người thành thật = Dê béo.
Dê béo = làm thịt.
Vì thế đề mục phức tạp được đưa ra một cách thành thạo là kết quả cuối cùng mà Quý Dữu đã đúc kết.
Ngay sau đó ---
Đội ngũ không ngừng ngắn lại, cuối cùng mấy người Quý Dữu đã đi tới cửa sổ múc cơm, Quý Dữu duỗi dài cổ ra thò lại gần để xem, hóa ra nhân viên múc cơm không phải là người máy mà là một cô gái có khuôn mặt thực hòa nhã trầm tĩnh, chẳng qua khuôn mặt của cô gái này lúc nào cũng banh ra, ít khi nói cười, ánh mắt của cô càng hiện ra sự lạnh nhạt nhàn nhạt.
Ồ ---
Tóm lại nhìn bộ dáng không dễ ở chung cho lắm.
Khuôn mặt của cô gái múc cơm này không hiểu sao làm Quý Dữu có cảm giác hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc là cô gặp ở đâu.
Quý Dữu thu lại tầm mắt rồi chuyên tâm nhìn thẳng vào món ăn.
Các một cái tủ kính trong suốt, bên trong sắp xếp mười mấy cái bồn inox, trong mỗi bồn inox đều đựng thức ăn đã nấu sẵn…… Những điều này không khác gì mấy so với nhà ăn trong trường học kiếp trước của Quý Dữu.
***Inox: Bản convert là ‘thiết’; nghĩa là sắt, gang thép. Tất nhiên là kim loại đựng đồ ăn như này không thể chỉ là sắt đơn thuần được mà phải dùng loại thép không gỉ (inox) rồi, vì thế mình mạo muội để inox nhé. Inox là một dạng hợp kim sắt chứa tối thiểu 10,5% crôm. Tên gọi là thép không gỉ nhưng thật ra nó chỉ là hợp kim của sắt không bị biến màu hay ăn mòn dễ dàng như các loại thép thông thường khác, vật liệu này cũng có thể gọi là thép chống ăn mòn. Vì thế để inox cũng không sai ha ~(‾▿‾~)
Từng món, có món nhìn hơi đen đúa khó nuốt, có món lại nhìn không tồi. Trong đó khiến người để ý nhất chính là một bồn lớn màu vàng nâu, là thịt xương sườn kho tàu nhìn cực kỳ ngon miệng, nói đến thịt xương sườn kho tàu này thật sự là nó khiến
Quý Dữu cực kỳ kinh ngạc.
Cô vẫn luôn cho rằng thời đại ăn dinh dưỡng tề, mọi việc đều lấy tiện lợi thực dụng là chủ này thì tất cả mọi người không có khả năng đi cân nhắc việc nấu ăn, trăm triệu không nghĩ tới thịt xương sườn kho tàu lại không thất truyền!
Thật đáng mừng.
Một nam sinh viên đứng trước Thẩm Trường Thanh nói với cô gái múc cơm: “Muốn một phần cơm thịt xương sườn kho tàu.”
Cô gái múc cơm nghe vậy, cái gì cũng không nói mà trực tiếp cầm lấy muỗng inox múc ra một hộp cơm trắng, tiếp theo là múc một muỗng thịt xương sườn kho tàu, sau đó cái tay của cô gái múc cơm đang nắm muỗng inox thế nhưng ở ngay lúc này lại lung lay……
Đôi mắt trông mong của nam sinh viên cứ nhìn chằm chằm và cầu nguyện: Không cần rơi thịt đâu.
Nhất định không được rơi.
Không được rơi mà.
Kết quả ---
Cô gái múc cơm có kinh nghiệm rung tay lão luyện, cô múc một muỗng thịt xương sườn kho tàu nhiều hơn hai miếng, vì thế cô nhẹ nhàng lắc lắc cái muỗng inox một lượt, thế là xương sườn dư ra liền rơi xuống, ngay sau đó đổ thịt xương sườn kho tàu tưới lên cơm tẻ, không nhiều không ít, tổng cộng có 10 miếng xương sườn.
Trong mắt nam sinh viên hiện lên nồng đậm tiếc nuối rồi ôm khay đồ ăn của mình rời đi.
Quý Dữu bàng quan toàn bộ hành trình, trong lòng thì thở dài:
Ôi!
Tuy thời đại khác nhau nhưng tập tục xấu nào đó vẫn đưa tới tinh tế mấy ngàn năm sau đây này. Ví dụ như: Bác gái lấy đồ ăn ở nhà ăn thường xuyên rung tay. A ha ~ Tuy rằng hiện tại lấy đồ ăn là cô gái trẻ tuổi ~ Nhưng tập tục xấu chính là tập tục xấu! Kiên quyết không thể biểu dương nó!
Ngay sau đó đến phiên Thẩm Trường Thanh.
Thẩm Trường Thanh nhìn cô gái múc cơm và nói: “Đàn chị, mời chị giúp em lấy một phần cơm thịt xương sườn kho tàu với ạ.”
Nghe vậy, bỗng nhiên cô gái múc cơm ngẩng đầu lơ đãng đánh giá Thẩm Trường Thanh một chút, khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Trường Thanh lẳng lặng ngăn đón cái nhìn chăm chú của đối phương mà không hoảng loạn một chút nào, thậm chí không hiểu sao còn hơi hơi chứa đựng một sự chờ mong……
Ngay sau đó cô gái thu lại tầm mắt, khôi phục lại sự lạnh nhạt. Tiếp theo, cô bắt đầu múc cơm.
Cơm tẻ này có từng hạt rõ ràng, màu tuyết trắng sáng bóng, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta muốn ăn nhiều thêm……
Cô gái cầm lấy muỗng inox tùy tay múc xương sườn.
Đúng lúc này ---
Quý Dữu có thể cảm giác được rõ ràng nhịp hô hấp của Thẩm Trường Thanh bỗng nhiên dừng lại một chút, dáng vẻ hình như rất khẩn trương.
Sau đó ---
Cô gái hạ cái muỗng xuống, quả nhiên là múc nhiều xương sườn.
Đôi mắt của Thẩm Trường Thanh yên lặng trợn to lên thì thấy tay của cô gái đó có dấu hiệu rung lên, lại bắt đầu rung một chút, rung hai lần, rung ba lần…… Khi xương sườn tưới lên cơm thì không nhiều không ít, vừa vặn đúng mười miếng.
Thẩm Trường Thanh bê khay đồ ăn thuộc về mình, rũ mắt xuống và nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
Quý Dữu trộm liếc cậu ta, không hiểu sao cảm thấy Thẩm Trường Thanh hơi mất mát, đây là --- Xương sườn rơi xuống? Cho nên mới mất mát khổ sở?
Mẹ nhà nó ~
Thế nhưng lại thấy đáng yêu thế.
Tiếp theo đến Quý Dữu.
Quý Dữu mở to đôi con ngươi sáng lấp lánh còn miệng thì ngọt ngào nói: “Đàn chị ơi, xin chị lấy giúp em một phần cơm thịt xương sườn kho tàu với ạ. Cậu ta đài thọ nhé chị!” Cô giơ tay chỉ vào Thẩm Trường Thanh đang chờ ở một bên.
Thẩm Trường Thanh gật đầu.
Cô gái múc cơm liếc nhìn Quý Dữu một cái, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, cái gì cũng chưa nói mà chỉ lặp lại động tác trước đó ---
Quý Dữu trừng mắt thật lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào cái muỗng inox trong tay cô gái. Đột nhiên cô hơi hiểu ra tâm tình trước đó của nam sinh viên và Thẩm Trường Thanh ---
Khẩn trương!
Siêu cấp khẩn trương……
Cô gái múc cơm giơ tay lên múc một muỗng thịt xương sườn kho tàu, lập tức đôi mắt sắc bén của Quý Dữu nhìn ra được dôi ra hai miếng.
Quý Dữu hơi há mồm muốn nói tay đối phương đừng rung lên ---
Sau đó ---
Cô còn chưa nói cái gì, thế mà tay của cô gái múc cơm không rung mà trực tiếp lấy muỗng thịt tưới lên cơm của Quý Dữu.
Quý Dữu: “!!!”
Đã xảy ra cái gì vậy?
Cô gái này chẳng lẽ chính là chị gái mình thất lạc đã nhiều năm sao? Chị gái thông qua tâm tính tự cảm ứng được, phát hiện mình đặc thù, cũng có cảm giác thân cận không hiểu nổi với mình nên vì thế dùng cả cái muỗng lớn cho mình một bát thịt tràn đầy?
Ô ô ô ~
Điều này cũng quá tốt đẹp rồi.
Suýt chút nữa Quý Dữu cảm động đến phát khóc, người như cô từ trước đến nay luôn biết cái gì gọi là một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu đây chính là chị gái mình thất lạc nhiều năm thì đương nhiên là không cần khách khí. Quý Dữu thử thăm dò: “Đàn chị ơi, có thể cho em một muỗng nước canh được không ạ?”
“Chính là nước canh thịt xương sườn kho tàu chói lọi trên mặt bàn đó, em muốn lấy chan vào quấy với cơm ăn……”
Trực tiếp mở miệng muốn thịt?
Không dám.
Thử trước đòi chút nước canh thịt xem sao.
Oa oa oa ~
Quý Dữu còn đang chờ bị từ chối đây, không tưởng được là cô gái múc cơm nghe vậy thế nhưng cổ họng cũng không hắng một tiếng đã trực tiếp múc một muỗng nước canh tràn đầy tưới lên khay đồ ăn của Quý Dữu.
Quả thực là Quý Dữu cảm động đến rối tinh rối mù ~
Đây là đàn chị thần thiên gì a a a ~
Đây là thiên sứ nhá!
Thiên sứ đấy!
Quý Dữu nói ngọt đến mức như lau mật vậy: “Cảm ơn đàn chị ạ, đàn chị thật tốt.” Cô trộm nhìn nhãn của học tỷ thì phát hiện cô gái đó ở hệ chế tạo cơ giáp, tên là Thi Nhã.
Ơ?
Không quen biết nhá.
Thật sư không quen biết nhá.
Thịnh Thanh Nhan chờ ở phía sau phát hiện ra Quý Dữu được ưu đãi bèn mở mắt to sáng quắc: “Đàn chị ơi, chị cho em một phần cơm thịt xương sườn kho tàu với.”
Đàn chị Thi Nhã nghe vậy nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, vẫn bình tĩnh lặp lại các bước trước đó.
Sau đó ---
Dấu hiệu điên muỗng của cô bằng thao tác rung tay lại tới nữa.
Thịnh Thanh Nhan trơ mắt nhing thịt xương sườn thừa ra rơi xuống bèn tức giận đến mức chỉ vào Quý Dữu sốt ruột nói: “Đàn chị không công bằng nha ~ Vì sao cậu ấy lại nhiều thịt hơn nha?”
Đàn chị Thi Nhã lạnh lùng nói: “Có muốn cơm hay không? Người tiếp theo.”
Nháy mắt Thịnh Thanh Nhan tắt lửa, cậu ta nhìn đối phương yếu ớt hỏi: “Cũng cho người ta một muỗng canh được không nha?”
Khuôn mặt không biểu cảm của đàn chị Thi Nhã: “Không được, người tiếp theo.”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Ba người bưng khay đồ ăn tìm cái bàn ngồi xuống, Thịnh Thanh Nhan cắn môi hung hăng trừng Quý Dữu: “Vì sao xương sườn của cậu lại nhiều hơn hai miếng so với người ta nha?”
Quý Dữu: “Tôi đáng yêu?”
Cô vừa mới đắc ý xong thì nhất thời vô ý trúng phải kế của Thịnh Thanh Nhan làm cậu ta đoạt đi một miếng, đoạt xong liền chạy! Không đợi đuổi theo thì cậu bé thành thật Thẩm Trường Thanh cũng làm việc trộm cắp, tranh thủ cô chưa chuẩn bị đã trộm đi một miếng.
Quý Dữu: “……’
Khẽ cắn môi, Quý Dữu oán hận hỏi: “Vì sao?”
Trong miệng Thịnh Thanh Nhan ngậm xương sườn, ăn đến miệng bóng nhẫy: “Bởi vì cậu đáng giận……”
Thẩm Trường Thanh: “Tôi…… Muốn ăn thêm một miếng.”
Quý Dữu: “……”
Cho nên các cậu đều bắt nạt tôi? Không thể nhìn được tôi được đàn chị múc cơm yêu thương sao?
Còn nữa ---
Tôi dễ bắt nạt như vậy sao?
Hừ ~