"Thanh Ngôn."
Đột nhiên nghe được loại xưng hô này, thân thể hắc y nhân quỳ trên mặt đất cứng đờ, chỉ là vẫn cúi đầu hồi đáp: "Dạ."
"Ngươi là Kỳ chủ mẫu hậu để lại cho bản cung, cũng là người đáng để bản cung tin tưởng nhất. Những năm gần đây, ngươi vẫn bồi ở bên người mẫu hậu, hiểu biết đương nhiên phải so với bản cung nhiều hơn, bản cung có rất nhiều việc còn muốn thỉnh giáo ngươi."
"Thuộc hạ không dám, tiện mệnh này của thuộc hạ điều là Hoàng Hậu nương nương cho, bây giờ Hoàng Hậu nương nương không còn, thuộc hạ đi theo Công chúa chết không chối từ."
"Vậy bản cung hỏi ngươi, Lạc Y người này đến tột cùng có thể hay không tin?"
"Hồi Công chúa, chuyện này thuộc hạ không dám nói bừa, thế nhưng thuộc hạ cảm thấy đã nhiều năm như vậy, Lạc Y không cần phải dùng một việc chuyện xưa cũ để lừa gạt Công chúa, huống hồ đối với với chuyện năm đó, Công chúa cũng có thể có ấn tượng. Hơn nữa Lạc Y còn chủ động mang theo U Cầm Kỳ chủ, để Công chúa thuận tiện hiểu rõ nhất cử nhất động của nàng. Nếu như Công chúa đối với Lạc Y còn mang trong lòng nghi ngờ, không bằng lại lẳng lặng đợi một quãng thời gian, để U Cầm quan sát, rồi quyết định sau cũng không muộn."
Nghe xong Thanh Ngôn nói xong, Lý Nhàn than nhẹ một tiếng lắc đầu nói: "Bản cung trước kia cũng có dự định như vậy, nhưng Lương phi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, quấy rầy bố cục của bản cung..."
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Nhàn loé qua một trận buồn bực: Cữu cữu của mình không chịu ra tay giúp đỡ cháu ngoại hắn, muốn bồi dưỡng Lâm Phi Tinh lên thay vào đó e là còn cần thời gian rất dài. Đêm trước khi Lương phi trở thành Kế hậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, phụ hoàng nhất định sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nghĩ tất cả biện pháp bù đắp động viên Sở Vương. Bây giờ Sở Vương đã có ấp vạn hộ, bước kế tiếp, e rằng chỉ có thể ban thưởng chút binh quyền. Tề Vương cũng thôi đi, nếu như Sở Vương cũng nắm giữ binh quyền, vậy thì đối với tỷ đệ hai người bọn họ mà nói, quả thực là phiền phức ngập trời.
Mà mấy ngày trước đột nhiên xuất hiện cố nhân Lạc Y, lại cho mình đưa ra như vậy điều kiện trao đổi...
Nếu không đáp ứng, e là mất đi quân cờ Lạc Y đủ để khiến chính mình chuyển bại thành thắng. Nếu đáp ứng, một khi Lạc Y phản bội, nhất định sẽ gây thành đại họa, thậm chí có thể nguy cấp xã tắc...
Lý Nhàn suy tư một lúc lâu, cuối cùng mới ra quyết định.
"Truyền lệnh cho U Cầm, để cho nàng chuyển cáo Lạc Y liền nói bản cung có việc gấp ít ngày nữa sẽ hồi cung, liên quan đến điều kiện nàng đưa ra, cho bản cung một ít thời gian, sẽ như nàng mong muốn."
"Rõ!"
Lý Nhàn vuốt khẽ ngón tay ngọc, ở thời điểm nguy cấp tồn vong, nàng vẫn quyết định mạo hiểm thử một lần.
"Theo ngươi thì hai tay Lâm Phi Tinh khôi phục còn cần bao lâu."
"Nếu Công chúa phái người mỗi ngày hành châm cứu một lần cho hắn, trong vòng bảy ngày nhất định sẽ khỏi hẳn."
"Bảy ngày sao..."
Ngày hôm sau · Sáng sớm
Lý Trung đi tới trước đại trướng của Lý Nhàn, nhìn thấy y nữ Dư Hoàn đi theo Lý Nhàn từ lâu hầu ở nơi đó.
Lý Trung có chút bất ngờ, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn ngày hôm qua nhận được Sở Vương mật thư, Lương phi nương nương hoăng thệ, Sở Vương gấp triệu hắn hồi kinh cùng bàn bạc đại sự. Hắn hầu như một đêm không ngủ, cha của chính mình cống hiến cho Sở Vương, chính mình cũng thuộc đảng Sở Vương. Sau khi Lương phi nương nương xảy ra chuyện, thân phận Sở Vương lập tức bất đồng, có thân phận đích tử, Thái tử Lý Châu lại không đáng sợ, không ai nghĩ tới, lại có thể có người to gan lớn mật hạ độc với Lương phi nương nương! Vì lẽ đó lần này, Lý Trung bất luận làm sao đều phải nhanh một chút chạy trở về, nếu như có thể thuyết phục được Lý Nhàn góp lời, có tấm bia đỡ đạn là Trưởng Công chúa này nghĩ đến bệ hạ cũng sẽ không trách tội hắn không triệu hồi kinh.
"Trung Thế tử xin dừng bước, Công chúa thân thể không khỏe, mệnh ta hôm nay thủ ở chỗ này không tiếp khách."
"Công chúa bị bệnh? Chuyện lúc nào? Tại sao không có người thông báo bản thế tử."
"Hồi Thế tử, sự tình chính là giờ Tý đêm qua, Công chúa đột nhiên phát nhiệt nôn mửa, nô tỳ vốn muốn gọi người, Công chúa lại dặn nói đêm đã thật khuya bất tiện quấy rối Thế tử cùng Tướng quân, nên chúng nô tỳ cũng không đi báo tin. Vừa nãy đã phái người đi thông báo Tướng quân, nếu Thế tử ngày hôm nay không tới, hiện nay cũng nên phái người đi thông báo ngài, ngài cũng biết kinh vệ chết trận hết, nô tỳ người nhỏ, lời nhẹ, cũng không dám sai phái những quân gia này, mong rằng Thế tử ngài bao dung."
"Ôi, quên đi, không trách ngươi. Công chúa hiện tại thế nào? Đã truyền quân y sao? Uống thuốc gì, dược liệu nhưng đủ?"
"Thế tử không cần phải lo lắng, A Ẩn đã chuẩn bệnh cho Công chúa. Công chúa là phong tà vào thể lại không quen với khí hậu nơi đây, mấy ngày trước trên tường doanh quan chiến lại chịu thêm kinh hãi, ba loại nguyên nhân cộng dồn khiến người phát bệnh. Công chúa hiện tạ đã uống thuốc rồi ngủ đi, chỉ là còn cần tĩnh dưỡng một thời gian, nếu không e rằng sẽ lưu lại di chứng."
"Tĩnh dưỡng... Cái kia, Công chúa cần phải tĩnh dưỡng bao lâu đâu?"
"Cái này thì nô tỳ cũng khó mà nói được, tình huống cụ thể còn phải căn cứ tình huống Công chúa khôi phục mà định, nô tỳ tính toán chí ít cũng cần chừng mười ngày. Thân thể Công chúa chính là thiên kim, một đường bôn ba lại không nói, ở đây lại thiếu thốn đủ bề, nếu lần này không cố gắng điều dưỡng, thương tổn đến nội tạng, sợ rằng tương lai bất lợi cho việc thai nghén dòng dõi."
"Chuyện này..." Lý Trung há miệng, mấy độ muốn nói lại thôi, sắc mặt càng biến hóa nhiều lần, cuối cùng mới giãy dụa đối với Dư Hoàn nói: "Vậy các ngươi phải chăm sóc Công chúa thật tốt. Nếu như thiếu đi hoặc không có cái gì liền phái người nói một tiếng với bản thế tử, chờ Công chúa tỉnh rồi, ngươi lập tức đến thông báo bản thế tử, ta lại tới xem một chút."
"Thế tử hữu tâm, nô tỳ thay Công chúa cảm tạ."
"Không cần, đây đều là việc nằm trong phận sự bản thế tử, ta đi trước, các ngươi ngàn vạn phải chăm sóc Công chúa cho thật tốt."
Dư Hoàn hướng về Lý Trung nhún người thật sâu, nói: "Thế tử đi thong thả."
Dư Hoàn nhìn Lý Trung đi xa, mới quay người quay lại lều vải, Lý Nhàn vừa vặn đang yên đang lành ngồi ở trên giường lớn sau tấm bình phong, nào có một chút tư thái không khỏe?
"Đuổi rồi?"
"Ừm, Công chúa ngài thật là liệu sự như thần. Ngài làm sao biết Trung Thế tử sáng sớm hôm nay sẽ đến? Hơn nữa vẻ mặt, phản ứng Trung Thế tử cùng Công chúa ngài nói quả thực là không khác nhau chút nào."
"A." Lý Nhàn khẽ mỉm cười, nhưng cũng không trả lời vấn đề của Dư Hoàn, ngừng chốc lát rồi lại nói: "A Ẩn, ngươi đến chỗ cữu cữu, hỏi hắn một vị thuốc huyết mã não, ngươi liền nói bản cung khí huyết lưỡng thiệt, cần huyết mã não làm thuốc."
"Nhưng là Công chúa, vùng sinh trưởng huyết mã não chỉ có ở kinh đô và vùng lân cận, tây bắc nhưng lại tìm không ra a."
"Vì lẽ đó ngươi phải thay bản cung đi hái thuốc, ngươi để cữu cữu phái hai người đi theo, bồi ngươi hồi kinh đi hái huyết mã não. Nếu cữu cữu nghi ngờ trong lòng ngươi liền nói, mẫu phi của ta có di chỉ: đồ vật Công chúa sử dụng thường ngày, chưa bao giờ để người ngoài ra tay, cữu cữu chắc chắn đáp ứng."
"Dạ, nô tỳ rõ ràng."
"Dư Hoàn, mấy ngày nay ngươi hãy theo bên người bản cung chăm sóc bản cung, thế nhưng tình cờ lại đi qua nơi ở Tiên phong Lang tướng Lâm Vũ thăm viếng thương thế của hắn, chân của hắn do ngươi chăm sóc, lương y như từ mẫu, ngươi cũng có thể quản đến cùng."
"Là, nô tỳ tuân mệnh."
"Còn có, mỗi ngày dành ra nửa canh giờ đến châm cứu cho hai tay của Phi Vũ Doanh Doanh trưởng Lâm Phi Tinh. Bản cung cho ngươi bảy ngày, trong vòng bảy ngày cần phải để hai tay Lâm Phi Tinh khôi phục như lúc ban đầu."
"Dạ."
"Được rồi, hai người các ngươi đều đi làm đi, bản cung mệt mỏi, ngủ một hồi."
"Vâng!"
Dư Hoàn cùng A Ẩn lui ra khỏi đại trướng của Lý Nhàn, đi làm chuyện Lý Nhàn phân phó.
Quả nhiên, sau khi nghe xong A Ẩn bẩm báo, Lý Mộc liền phái người cố gắng càng nhanh càng tốt thay nàng đi hái thuốc. A Ẩn liền nói theo lời dặn của Lý Nhàn, Lý Mộc suy nghĩ một chút liền tự mình chọn hai người thân vệ cùng với A Ẩn một đường đi kinh thành hái huyết mã não.
Mà Dư Hoàn thì lại nghe Lý Nhàn phân phó, đến doanh trướng Lâm Vũ kiểm tra chân bị gãy của hắn, phát hiện hồi phục rất tốt, hẳn là sẽ không lưu lại ám tật, liền dặn vài câu rồi lui ra.
Lâm Vũ trừng trừng nhìn bóng người Dư Hoàn rời đi, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, trong lòng mừng thầm: Lẽ nào là gặp may? Này một đôi tỷ muội y nữ, nha đầu hoạt bát kia coi trọng Đại ca, vị nhân gia điềm tĩnh này coi trọng chính mình?
Nghĩ tới đây tâm trạng Lâm Vũ bồng bềnh, một mình ngồi trong doanh trại cười khúc khích: "Ừm, Đại ca cưới một, ta cưới một, sau này làm hàng xóm, chị em dâu này trong lúc đó cũng hài hòa. Hơn nữa A Ẩn cô nương chính là một y nữ, nếu như một ngày nào đó có thể chữa trị cho bệnh của Đại ca, để Đại ca có dòng dõi, còn có thể định vị thông gia từ bé. Vạn nhất không trị hết, ta liền cho Đại ca một đại tiểu tử béo làm con nuôi, ha ha ha ha. . ."
Thân vệ binh trước cửa doanh trướng Lâm Vũ nghe được bên trong truyền đến tiếng cười lớn, hơi kinh ngạc quay đầu liếc nhìn nhìn, thầm nghĩ kỳ quái: Chân Lang tướng này đều đứt đoạn mất, còn có chuyện gì hài lòng sao...
Xử lý xong Lâm Vũ bên này, Dư Hoàn lập tức cõng lấy hòm thuốc không ngừng không nghỉ đi tới trong doanh trướng Lâm Vãn Nguyệt, Lâm Vãn Nguyệt thấy người tới không phải A Ẩn, không biết tại sao, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên cùng Dư Hoàn chào hỏi, sau đó thoải mái vén tay áo lên để Dư Hoàn tiến hành châm cứu cho mình.
Lâm Vãn Nguyệt nhìn trên cánh tay mình trát lít nha lít nhít ngân châm, trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Công chúa, có khỏe không... Thay ta cảm ơn Công chúa."
"Lâm Doanh trưởng hữu tâm, nô tỳ sẽ chuyển đạt, chỉ là Công chúa bị bệnh."
"Cái gì?" Lâm Vãn Nguyệt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Dư Hoàn, lại bừng tỉnh phát hiện mình thất thố, thế là ổn định tâm thần giả vờ bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi... Công chúa mắc bệnh gì?"
"Phong tà vào thể, khí hậu không quen, hơn nữa chịu kinh hãi, e rằng cần thời gian tĩnh tâm điều dưỡng một chút."
"Nghiêm trọng như thế?" Lâm Vãn Nguyệt nghe xong Dư Hoàn nói, sắc mặt có chút khó coi.
"Lâm Doanh trưởng xin yên tâm, ta cùng A Ẩn chắc chắn để tâm điều trị thân thể Công chúa. Chỉ là Công chúa thân thể thiên kim, thuở nhỏ sinh trưởng ở trong cung, lần đầu xuất cung liền đi tới địa phương hoang vu này, cũng khó tránh khỏi có chút không quen."
"Cũng đúng..."
Lâm Vãn Nguyệt không nói thêm gì, nhìn ngân châm trên tay suy nghĩ xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lúc nhất thời trong lều yên lặng cực kỳ, Dư Hoàn mắt lạnh nhìn Lâm Vãn Nguyệt, thấy Lâm Vãn Nguyệt trên mặt lóe lên nồng đậm lo âu, thầm nghĩ: Cũng coi như không uổng công Công chúa ra tay cứu giúp hắn, người này còn rất có lương tâm.