Chương 8: Lâm Dương, tất cả đều là do lỗi của cậu!
Một tiếng thầy của Tần Bách Tùng thực sự đã khiến cho cậu chủ Mã và Từ Thu Huyền kinh ngạc đến rơi cả cằm.
Diêm La sống là ai cơ chứ?
Đấy có thể nói là thầy thuốc Trung y nổi tiếng nhất Giang Nam.
Y thuật của ông ta cho dù không được xếp thứ nhất Giang Nam, thì cũng được tính là thứ hai.
Rất nhiều người quan to quyền quý muốn nhờ thầy trị bệnh mà cũng không được.
Nghe nói là từng có một năm, Tần Bách Tùng đã được đưa đến Thủ Đô để chữa bệnh cho một vị nhân vật lớn nào đấy.
Có tài cán có thể chữa bệnh cho nhân vật lớn ở Thủ Đô, đủ để chứng minh được y thuật của ông ta cao siêu như thế nào, có địa vị cao ra sao.
Nhưng mà bây giờ, Tần Bách Tùng thế mà lại gọi Lâm Dương là thầy?
Tên Lâm Dương kia cũng xứng sao?
Sắc mặt cậu chủ Mã rất kỳ lạ.
“Anh Mã, không phải anh đã nói là tên Lâm Dương này là một tên vô dụng ăn hại hay sao? Sao ông Tần lại gọi anh ta là thầy được chứ?”
Từ Thu Huyền kinh ngạc nói.
“Chắc là…Chắc là tên rác rưởi này từng gặp được ông Tần ở nơi nào đấy, chỉ là một cái tên gọi, ông Tần thuận miệng kêu lên mà thôi, cũng không tính là gì.”
Cậu chủ Mã tự mình an ủi nói.
Từ Thu Huyền nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Hai người cũng không dám đi lên làm phiền, chỉ có thể cứ đứng nhìn như vậy.
“Thầy Lâm, từ biệt ba năm trước, không ngờ đến chúng ta thế mà lại gặp mặt nhau ở nơi này, thật đúng là có duyên! Ha ha, như vậy chúng ta phải uống với nhau vài chén, tâm sự thật lâu mới được!”
Ông Tần hưng phán nói, nét mặt già nua đỏ bừng lên.
“Lâm Dương, ông cụ này là ai thế?”
Tô Nhan đứng bên cạnh tò mò hỏi.
“Một người bạn thôi.”
“Bạn sao? Sao tôi không biết nhỉ?”
“Tôi quen ông ấy lúc còn ở Thủ Đô.”
Lâm Dương trả lời đơn giản.
Mày liễu của Tô Nhan nhíu lại.
Cô nhớ rõ Lâm Dương đến từ Thủ Đô.
Nhưng đối với gia đình của Lâm Dương, Tô Nhan cũng không biết gì nhiều, mà Lâm Dương cũng không nói ra.
Quên đi, dù sao cũng sắp phải ly hôn rồi, hỏi nhiều hơn cũng không có ý nghĩa gì hết.
“Thầy Lâm, cô gái này là ai vậy?”
Ông Tần mới chú ý đến Tô Nhan.
“Vợ của tôi.”
“Xin chào ông Tần, tôi tên là Tô Nhan.”
Tô Nhan mỉm cười nói.
“Xin chào, xin chào.”
Ông Tần cười cười, trong mắt lại xet qua một tia thất vọng nói: “Không ngờ đến mới từ biệt ba năm mà thầy Lâm lại kết hôn rồi…Ài, nếu như để người cháu gái kia của tôi biết được, chỉ sợ là con bé sẽ nhỗ sạch chòm râu của tôi mất!”
“Cháu gái?”
Vẻ mặt Tô Nhan nghỉ ngờ nói.
“Khụ khụ!”
Lâm Dương vội vàng ho khan hai tiếng.
Ông Tần ngần người, vội vàng mỉm cười nói: “Không có gì, không có gì, à đúng rồi, sao hai ngươi lại ở chỗ này?”
“Đi bàn bạc chút chuyện mà thôi.”
Lâm Dương thuận miệng nói: “Ông Tần, chắc là ông cũng có việc gấp đúng không? Trước tiên ông cứ làm xong việc đi đã, chúng tôi cũng phải về nhà rồi.”
“Được rồi.”
Ông Tần gật đầu thật mạnh nói: “Nếu đã như vậy, thầy Lâm, vậy tối hôm nay chúng ta gặp nhau được không? Tối hôm nay chúng ta phải uống với nhau một chén mới được!”
“Tối nay rồi gặp.”
“Đến lúc ấy tôi sẽ gọi điện thoại cho thầy!”
Ông Tần giống như là không nghe thấy ẳn ý là Lâm Dương đang từ chối một cách khéo léo, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó liền vui vẻ chạy về phía biệt thự nhà họ Từ.
Cậu chủ Mã và Từ Thu Huyền đều kinh ngạc nhìn.
“Ông Tần, ngài biết người kia sao?”
Cậu chủ Mã bước lên phía trước cười hỏi.
Nhưng lúc này ông Tần lại khôi phục vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa hờ hững kia, thản nhiên nói: “Trước tiên vẫn nên mang tôi vào xem người bệnh đi.”
“A, được…Được..Mời ngài đi về phía này.”
Cậu chủ Mã vội vàng nói.
Rời khỏi biệt thự nhà họ Từ, Lâm Dương và Tô Nhan lái xe trở về nhà cũ nhà họ Tô.
Sắc mặt của Tô Nhan cũng không được tự nhiên lắm, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
Lâm Dương ngồi ở một bên, thì lại rất bình tĩnh và thoải mái.
“Anh về nhà trước đi, tôi đi thăm bà nội một chuyến.”
Đột nhiên Tô Nhan ngắng đầu lên nói.
“Tôi đi cùng với em.”
Lâm Dương nói.
Mày liễu của Tô Nhan khẽ nhăn lại: ‘Không cần, anh đi về trước đi.”
“Tôi đã nói rồi, sau này cũng sẽ không để cho em phải chịu oan ức nữa, cũng sẽ không để cho em phải một mình đối mặt với tất cả.
Đột nhiên vẻ mặt của Lâm Dương trở nên nghiêm túc hơn rồi nói.
Tô Nhan hơi sửng sốt một chút.
Cô chưa bao giờ nghe Lâm Dương nói những câu như thế này.
Thật ra hai ngày qua cô cũng cảm thấy Lâm Dương có cái gì đó là lạ, dường như trở nên không giống với trước kia nữa, nhưng vẫn không thể nào nói ra được là khác ở chỗ nào.
“Anh đã muốn đi theo tôi để ăn mắng, vậy thì đi thôi, dù sao khi có anh ở bên cạnh tôi, tôi cũng bị người mắng ít hơn.”
Tô Nhan cũng lười khuyên, có chút buồn bực nói.
Lâm Dương cười cười, cũng không nói gì.
Qủa thật là anh không muốn lại để cho một mình Tô Nhan đi đối mặt.
Trước kia anh phải làm theo di ngôn của mẹ mình.
Nhưng bây giờ, cũng không cần nữa rồi.
Anh nên đi theo con đường thuộc về chính anh!
Xe dừng lại ở ven hồ Lễ Hồ ở thành phố Trường Giang.
Tô Nhan nhìn cánh cửa lớn có phong cách cổ xưa của nhà cũ nhà họ Tô, nặng nề đi thẳng vào trong.
Người nhà họ Tô đều ở đây, một nhà Tô Bắc, vợ con của Tô Cối là Lưu Diễm và Tô Cương, trừ những người này ra, ngay cả người con lớn nhất của bà cụ là Tô Thái cũng chạy về.
Mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn, một đám người đều rất lo lắng và bắt an.
“Bà nội, Tô Nhan đã trở lại rồi!”
Lúc này, Tô Mĩ Tâm hô lên một tiếng.
Những người trong đại sảnh đều nhìn về phía cửa lớn.
Tô Nhan và Lâm Dương đi đến, nhưng họ cũng không nhìn thấy Tô Gối.
“Tô Nhan, chú hai của cháu đâu?”
Đột nhiên Lưu Diễm đứng bật dậy, lớn tiếng chất vấn.
Tô Nhan há miệng thở dốc, không biết phải mở miệng như thế nào.
“Xem ra là không thể đàm phán thành công.”
Tô Bắc nhíu mày.
“Thật xin lỗi, bà nội, cháu…Ngay cả cửa lớn cháu cũng không được vào, nhà họ Từ hoàn toàn không chịu gặp chúng ta…”
Tô Nhan nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bà cụ, cúi đầu nói.
“Đồ vô dụng!”
Tô Cương tức giận đập mạnh vào bàn, chỉ thẳng vào Tô Nhan rồi nói: “Tô Nhan, gọi cô đến bàn bạc công việc mà cũng làm không xong? Cô đúng là đã khiến cho tất cả chúng tôi phải thất vọng rồi!”
“Nhưng mà, đó chính là chú hai của cháu! Cháu không thể đưa ông ta trở về rồi mà cháu còn có mặt mũi để về đây hay sao?”
Lưu Diễm cũng vô cùng tức giận, chỉ vào Tô Nhan mà mắng: “Người nhà họ Từ không cho cháu vào cửa, chẳng lẽ cháu không có cầu xin bọn họ hay sao? Cháu không quỳ gối xuống trước cửa lớn nhà bọn họ hay sao? Lúc ấy cháu đã làm cái gì vậy hả?”
Tiếng nói của Lưu Diễm rất chói tai, khiến cho người nghe rất không thoải mái.
Tô Nhan cũng không phải là tượng đất, nghe người khác nói như vậy sao có thể không tức giận được chứ?
“Dì hai, anh họ Tô Cương, chuyện này sao có thể trách cháu được chứ? Rõ ràng là là do chú hai tự rước họa vào thân!
Huống hồ các người lại là người thân thiết nhát với chú hai, các người không đến nhà họ Từ mà lại bắt cháu đi, dựa vào cái gì vậy chứ?”
Đôi mắt Tô Nhan ngập nước mắt, vô cùng oan ức nói.
Tô Cương khẽ cau mày, nhưng lửa giận của Lưu Diễm lại bùng lên ngay lập tức nói: “Tô Nhan cháu được lắm! Bố mẹ của cháu không có ở đây nên không ai dạy cháu đúng không? Có người nào dám nói chuyện với người lớn như thế này giống cháu không?”
Lưu Diễm thét chói tai, ngay lập tức muốn xông lên tát Tô Nhan một cái.
Lâm Dương hơi híp mắt lại, nắm lấy cánh tay của Tô Nhan chuẩn bị kéo cô ra sau lưng mình.
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, bà cụ đột nhiên đập mạnh chén trà lên trên bàn.
Phanh!
Tiếng động vang lên.
Những người trong nhà đều thở gấp.
Ngay lập tức Lưu Diễm có chút lúng túng.
Bà cụ nồi giận, cũng không phải là chuyện đùa.
Nhìn thấy bà cụ lạnh lùng nói: “Chuyện này vốn cũng không phải là lỗi của Nhan Nhi, huống hồ, chuyện này cũng không nên để cho Nhan Nhi ra mặt nói chuyện với người nhà họ Từ, mà nên để Tô Cương đi và Lưu Diễm đi!”
“Bà nội, Tô Nhan là con gái, ít nhất người nhà họ Từ cũng sẽ không ra tay với nó, nếu như để cho Tô Cương đi, chỉ sợ sẽ phải nằm viện mấy hôm mắt.”
Lưu Diễm vội vàng nói.
Trước đây bà ta cũng đã sử dụng lý do này để cho bà cụ đồng ý để Tô Nhan đến nhà họ Từ, mà không nhắc đến chuyện bà ta cũng là phụ nữ.
Nhưng mà cuối cùng bà cụ cũng đã có thể nói được hai câu công bằng rồi.
“Bây giờ nói những chuyện này cũng không quan trọng nữa rồi, vẫn là nên bàn bạc một chút xem nên đối đáp với nhà họ Từ như thế nào, làm sao để có thể cứu anh hai của các con về đi.”
Bà cụ nhà họ Tô buồn bực nói.
Mọi người không có ai lên tiếng.
“Bà nội, nếu như thật sự không được…Chúng ta báo cảnh sát đi.”
Lúc này, Tô Trương Dương cần thận nói ra một câu.
“Báo cảnh sát? Đấy chính là thế gia thứ nhất thành phố Nam?
Báo cảnh sát thì có tác dụng gì sao?”
Trương Vu Huệ trừng mắt nhìn đứa con của mình rồi nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tô Trương Dương ngậm miệng.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên tròng mắt Tô Bắc đảo quanh, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ rõ ngày hôm qua sau khi mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là ai cứu mẹ hay không?”
“Không phải là A Cối hay sao?”
Bà cụ nhà họ Tô nhíu mày nói.
Tô Bắc cười nói: “Cũng không phải là anh hai, mà còn có cả cháu rễ Lâm Dương của mẹ nữa!”
Bà cụ nhà họ Tô nhìn lướt qua Lâm Dương.
Cả nhà họ Tô, người bà không thích nhất chính là Lâm Dương.
Đương nhiên, những người khác cũng không hề thích Lâm Dương.
Vốn Tô Nhan có tiền đồ rộng lớn, nhà họ Tô cũng bám víu được với cây đại thụ nhà họ Mã, nhưng tất cả những thứ này đều bị Lâm Dương phá hủy.
Về phần chuyện ngày hôm qua, bà cụ nhà họ Tô cũng muốn ngầm thừa nhận rằng đó là công lao của Tô Cối, không có liên quan gì đến Lâm Dương.
“Tô Bắc, con muốn nói cái gì?”
Vẫn không hé răng nửa lời, bỗng bà cụ trầm giọng hỏi một câu.
“Con muốn nói, bệnh này của mẹ, thật ra là do Lâm Dương chữa khỏi.”
“Chuyện là ai chữa khỏi bệnh cho mẹ quan trọng lắm sao?”
Bà cụ nhà họ Tô tức giận nói.
Tô Bắc cười một cách ranh mãnh, nói: “Mẹ, sao lại không quan trọng được chứ? Chẳng lẽ mẹ đã quên rồi sao? Nhà họ Từ vì sao lại tìm đến chúng ta? Đó cũng là bởi vì bọn họ biết được tin tức anh hai đã chữa khỏi bệnh cho mẹ, mà bệnh trạng của ông cụ nhà họ Từ cũng giống mẹ như đúc đấy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!