Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

CHƯƠNG 43: ẨN XUYÊN PHƯƠNG HOA LỤC

Hai người nhanh chóng đi tới bên trong, chỉ thấy đi qua khu cây cảnh và hòn non bộ, phía trước là một mặt hồ nước rộng lớn.

Trong bóng đêm, ánh đèn đường và ánh trăng chiếu xuống mặt nước hiện ra từng gợn sóng lấp lánh, lăn tăn phát sáng, không ngờ còn không nhìn thấy điểm cuối.

Người giữ cửa dẫn hai người lên mười bậc thang và vào đại sảnh, lại đi một đoạn thang cuốn, lúc này cuối cùng mới đến phòng riêng đã được đặt trước.

Phòng riêng này có tên gọi là Thủy Nguyệt, ngược lại rất phù hợp với phong cảnh lúc này.

Bên trong cũng được trang trí rất tinh tế theo phong cách cổ kính, ở trên vài chi tiết lại thiết kế khoa học kết hợp với tính hiện đại, làm cho khách hàng được thử nghiệm càng thêm thoải mái và thuận tiện.

Hướng chính nam là một cánh cửa sổ rất lớn, phía bên ngoài cửa sổ đối diện với mặt hồ, đứng ở đây còn nhìn thấy phạm vi rộng hơn ở phía dưới, thậm chí còn có thể thấy ánh đèn sáng ngời trên cầu đá cong cong, phong cảnh tao nhã lại mang theo một nét độc đáo riêng.

Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười nói: “Cảnh ở đây rất đẹp, tôi rất thích.”

Môi Lục Trình Niên khẽ cong lên.

Tất nhiên anh đã sớm tìm hiểu qua sở thích của cô nên mới chọn chỗ này để dẫn cô tới.

Hai người vào chỗ ngồi và gọi thức ăn.

Lại là món Cảnh Ngọc Ninh thích.

Cô bị sự ân cần và chu đáo của người đàn ông này làm cho hơi xấu hổ, luôn cảm giác như mình chiếm lợi quá nhiều, lại chẳng thể báo đáp gì cho anh.

Nghĩ đến vụ của Tạ Kiêu, buổi chiều cô ở trong phòng làm việc chờ các nghệ sĩ trở về rồi mới lên mạng kiểm tra.

Tạ Kiêu dựa theo cách cô nói đã đăng một bài trên mạng Facebook và có tiếng vọng rất lớn.

Mặc dù bây giờ còn không có hiệu quả gì chính xác, nhưng cô có lòng tin, chỉ cần thực hiện theo kế hoạch của cô thì không bao lâu nữa vụ này sẽ thành công viên mãn.

Vì vậy cô lại nói với Lục Trình Niên: “Anh không cần phải lo lắng về vụ của Tạ Kiêu đâu, tôi đã bắt đầu giải quyết, không bao lâu nữa sẽ xử lý rõ ràng chuyện này.”

Lục Trình Niên liếc nhìn cô, trong mắt vẫn thoáng có ý cười và khẽ nói: “Sao tôi có cảm giác mình không chỉ tìm một người vợ tốt, còn tìm được sự trợ giúp tốt thế?”

Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.

Trong nháy mắt đó, có suy nghĩ nào đó chợt hiện ra trong đầu cô.

Cô nhìn Lục Trình Niên không nói gì nhưng trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm.

Ăn cơm xong, Cảnh Ngọc Ninh muốn đi tới phòng vệ sinh.

Trong phòng riêng thật ra cũng có phòng vệ sinh nhưng hiệu quả cách âm không tốt, cô không thích dùng.

Phòng vệ sinh công cộng ở chỗ cuối hành lang và ngay sát bên cạnh thang máy. Cảnh Ngọc Ninh ra khỏi cửa liền được nhân viên phục vụ hướng dẫn đi tới phòng vệ sinh nữ.

Cô vừa từ trong phòng vệ sinh đi ra thì bỗng nhiên thoáng thấy có bóng người quen thuộc đang đi về phía cô.

Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt, cũng không biết vì sao giống như quỷ thần xui khiến mà cô lùi lại một bước, vừa vặn trốn ở phía cột ở cửa nhà vệ sinh.

Người đi tới chính là Mộ Ngạn Bân và Cảnh Diệp Nhã, còn có một người đàn ông trung tuổi đeo mắt kính gọng đen cùng đi với bọn họ.

Cảnh Ngọc Ninh nhận ra được đó là Lục Diễn Chi – một đạo diễn nổi tiếng trong nước.

Cô chỉ nghe ba người vừa nói vừa cười.

Lục Diễn Chi mỉm cười nói: “Trước đó tôi vẫn nghe nói cậu Mộ có một cô vợ vừa hiền lại rất xinh đẹp, tôi còn không biết là ai, bây giờ mới biết hóa ra là Diệp Nhã.”

Mộ Ngạn Bân mỉm cười nói: “Mấy năm nay cảm ơn đạo diễn Lục đã chiếu cố Diệp Nhã, hi vọng lần này chúng ta cũng có thể hợp tác vui vẻ.”

“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Tôi nhìn Diệp Nhã trưởng thành lên, cô ấy rất có tiềm lực, nhất định sẽ trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong thế hệ.”

Cảnh Diệp Nhã cũng cười nói: “Vậy phải cảm ơn lời chúc tốt lành của đạo diễn Lục.”

“Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục là một kịch bản được tôi tốn công tốn sức đánh bóng mấy năm, trong này còn có rất nhiều tâm huyết của tôi nữa. Diệp Nhã, cô tuyệt đối không thể làm cho tôi thất vọng đấy!”

Cảnh Diệp Nhã ngoan ngoãn gật đầu: “Đạo diễn Lục yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức thể hiện nhân vật này, tuyệt đối sẽ không để cho ngài phải thất vọng đâu.”

“Vậy là tốt rồi, như vậy thì tôi đã yên tâm rồi.”

Đám người đi qua trước mặt cô.

Bởi vì dáng người Cảnh Ngọc Ninh gầy, hôm nay lại mặc quần áo màu đen nên trốn ở phía sau cây cột sáng mờ sẽ không có ai phát hiện.

Mãi đến khi ba người đều vào thang máy, cô mới từ sau cây cột đi ra, nhìn theo hướng ba người rời đi và khẽ nhíu mày.

Lần trước cô từng có duyên đọc qua kịch bản “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục” này một lần.

Khi đó cô đã rất thích kịch bản này.

Ở thời đại nam giới thống trị như hiện nay, cho dù là trong phim cổ trang nói về nữ chính, phần lớn cũng là những bộ phim về hậu cung.

Diễn tới diễn đi chẳng qua chỉ diễn câu chuyện mấy người phụ nữ cướp một người đàn ông.

Nhưng kịch bản này lại khác, đây là một bộ sử thi thật sự của nữ giới, hoàn toàn lấy lập trường của nữ giới để viết ra câu chuyện liên quan tới chiến tranh, hòa bình và thay đổi triều đại.

Lúc đó Cảnh Ngọc Ninh xem xong liền cảm giác máu nóng sôi sục.

Từ trong kịch bản này, cô nhìn thấy một giá trị quan khác.

Đó là phái nữ cũng có thể không bị hạn chế bởi chuyện tình yêu nhỏ nhặt, nếu cho hai bên tài nguyên và địa vị ngang nhau, phụ nữ không chắc sẽ làm kém hơn đàn ông.

Chỉ tiếc là tác phẩm kịch bản này quá lớn, trong đó tổng cộng xuyên qua sáu nước, nếu muốn thể hiện ra một cách hoàn chỉnh thì cần phải có vốn đầu tư vô cùng lớn, muốn quay được cũng không dễ dàng.

Cũng chính vì vậy, mặc dù năm đó kịch bản này được thảo luận rất sôi nổi, nhưng bởi vì không tìm được chủ đầu tư nên vẫn bị bỏ đó.

Mấy năm nay, cô vẫn chưa nghe được tin tức nào nói sẽ bắt đầu quay.

Không ngờ, bây giờ lại có manh mối rồi?

Hơn nữa dường như còn định để Cảnh Diệp Nhã đóng vai chính?

Cảnh Ngọc Ninh đảo tròng mắt, chợt nảy ra một ý hay.

Cô quay về phòng riêng thì Lục Trình Niên đã thanh toán tiền xong.

Cảnh Ngọc Ninh hơi xấu hổ.

Rõ ràng đã nói cô mời khách, kết quả lại để cho người ta trả tiền.

Lục Trình Niên kéo tay của cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bà Lục à, em quên chúng ta đã kết hôn rồi sao? Tôi còn là của em thì ai mời khách chẳng giống nhau?”

Cảnh Ngọc Ninh bị anh nói đến đỏ cả mặt, khẽ lẩm bẩm: “Vậy không phải anh bị thua thiệt lớn sao?”

Lục Trình Niên cười: “Ừ, em biết tôi thua thiệt lớn, buổi tối lại cố gắng bồi thường tôi một chút đi.”

Anh nói xong còn nhéo vào lòng bàn tay cô đặc biệt có tính ám chỉ đầy ái muội.

Lưng Cảnh Ngọc Ninh lập tức cứng đờ, quay đầu liếc nhìn anh và nghiến răng nói: “Anh đừng có mơ!”

Cô nói xong liền vội vàng hất tay anh ra, chui vào trong xe trước.

Lục Trình Niên đi theo phía sau, đôi môi mỏng thoáng cong lên cười, sau khi lên xe còn sung sướng nói: “Tôi chỉ muốn buổi tối em xả nước tắm giúp tôi thôi, em kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ em còn muốn làm chút chuyện gì khác à?”

Cảnh Ngọc Ninh lập tức nghẹn lời.

Cô đã biết mà, người đàn ông này quá xấu xa!

Anh luôn thích trêu cô!

Về đến nhà, Cảnh Ngọc Ninh nhanh chóng lên mạng điều tra một chút về tài liệu có liên quan tới “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục”.

Cô đã xem kịch bản này từ hai năm trước, vẫn còn nhớ được đại khái dàn giáo nhưng lại quên mất các chi tiết cụ thể.

Cũng may kịch bản này rất hot trong giới vào hai năm trước, trên mạng có không ít tin tức liên quan tới nó.

Sau khi tìm hiểu, chắp vá lại cũng có thể có tìm ra được một phần sơ lược.

Cảnh Ngọc Ninh sắp xếp tài liệu tìm được thành một bản văn, sau đó gửi một bản cho Khang Lạc Dao.

Khang Lạc Dao nhanh chóng gửi tin nhắn lại.

“Chị Ninh Ninh, chị muốn tôi nhận kịch bản này sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!