Bà ta đứng dậy, đôi mắt sắ bén nhìn chằm chằm vào Cảnh Ngọc Ninh, sẳng giọng nói: “Tôi vẫn luôn nghĩ, từ nhỏ mẹ ruột của cô đã mất cho nên vẫn luôn không đành lòng trách móc cô nặng nề, nhưng không ngờ lại biến cô thành tâm tư ác độc, hồ đồ ngu xuẩn như bây giờ!
Cậu hai nhà họ Mộ và em gái của cô là tâm đầu ý hợp, cô ghen ghét với em gái của mình thì thôi, cứ hết lần này đến lần khác muốn chen ngang vào, không chỉ lên, còn liên tục bắt nạt em gái của mình, đối trắng thay đen nói con bé đoạt của cô!
Cảnh Ngọc Ninh, tôi hỏi cô, cô rốt cuộc có lương tâm hay không? Em gái cô gần đây đối với cô không nghe, ở nhà cũng xem như là nhịn nhục, nhưng cô thì sao?
Xảo trá ương ngạnh, dã man không hiểu chuyện không nói, hôm nay còn trực tiếp đánh người vào bệnh viện! Cô rốt cuộc muốn thế nào?”
Bên ngoài cửa phòng làm việc, một đám công nhân viên chen chúc đến hóng chuyện nghe vậy có chút kinh ngạc, lập tức lộ vẻ khinh bỉ.
Thật không ngờ, một người bình thường nhìn có vẻ ôn hòa phân rõ phải trái như tổng giám đốc Cảnh, lại có một bộ mặt như vậy.
Dựa vào kim chủ, đùa giỡn thanh niên tài tuấn, còn muốn đoạt bạn trai nhà giàu của em gái.
Không chỉ thế, trong nhà vì nghĩ đến thanh danh của cô ta, giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô ta, cô ta còn muốn đánh người ta sao viện.
Trời ạ! Sao cô ta lại là loại người này? Quả thực quá vô sỉ quá hư hỏng!
Bí mật hào môn, từ trước đến này đều là đối tượng để mọi người bàn tán say sưa..
Nhân viên trong công ty cũng không ngoại lệ.
Hôm nay nhiều người nghe được lời này như vậy, chắc hẳn không qua bao lâu, cả Nam Thành đều biết rồi.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai.
“Giờ làm việc! Mấy người đều không cần làm việc sao? Có phải là tất cả đều không muốn làm nữa không?”
Mọi người lại càng hoảng sợ, xoay người lại, mới phát hiện là Tiểu Thanh.
Gương mặt Tiểu Thanh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như băng, đảo qua mọi người.
“Đều trở về vị trí làm việc cho tôi!”
Mọi người lúc này mới vội vàng rời đi.
Trong văn phòng.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn một đám người gương mặt đắc ý đối diện, trong lòng cười lạnh, lại không nhịn được phát lạnh.
Tiếng thét phẫn nộ vừa rồi bên ngoài, dĩ nhiên cô nghe thấy được.
Chắc hẳn Vương Tuyết cũng bởi vì biết bên ngoài có đầy nhân viên tò mò vây quanh, mới cố ý nói những lời kia..
Không chỉ là vì làm cô khó xử, mà còn muốn tạo ra một lời nói thật trước mặt mọi người, Cảnh Ngọc Ninh là tội đồ không thể tha thứ.
Mà nhà họ Cảnh bị ép không thể không đến công ty, để câu chuyện đi đến nước này!
Mà những người bên ngoài, nghe xong những lời này, sẽ không quan tâm thật giả, rất nhanh, sẽ truyền ra ngoài như hoa tuyết.
Cho nên có lúc, chân tướng là gì không quan trọng.
Quan trọng là, người nói chuyện phải có diễn xuất, cũng bởi vì thân phận của bà ta là người già cả, cho nên người ta không cần nghĩ lại tin bà thêm mấy phần.
Cảnh Ngọc Ninh lặng lẽ cười lạnh.
Một chiêu này, năm năm trước cô đã từng gặp.
Lợi dụng lực lượng dư luận, chèn ép cháu gái ruột của mình, làm cô không thể không bị đuổi học, xuất ngoại, sau đó chôn mình giữa đám người, không dám bước ra nữa.
Lúc đó cô khờ dại đến mức nào, cho rằng chỉ cần mình giải thích rõ ràng, sẽ có người tin, có thể chứng minh mình trong sạch.
Cho nên cô cố gắng đi cầu xin những người đó, xin bọn họ tin tưởng mình, xin bọn họ cho mình một cơ hội chứng minh trong sạch.
Nhưng mà… trên thế giới này, có một số người một số chuyện, bạn nhìn thấy tận mắt, tự mình trải qua, mới biết, bọn họ xấu xí đến như vậy.
Bọn họ không quan tâm chính nghĩa, không quan tâm chân tướng, chỉ cần bọn họ đạt được ích lợi của mình, có thể đổi trắng thay đen không quan tâm thị phí.
Người đầy máu ăn bánh bao, dù là người bị hại phải quỳ trước mặt bọn họ cầu khẩn, cũng sẽ không chút động sắc, sẽ không quay đầu.
Cảnh Ngọc Ninh hít sâu một hơi.
Vương Tuyết vẫn là Vương Tuyết năm năm trước.
Vì tư lợi, thủ đoạn tàn nhẫn.
Đáng tiếc cô đã không còn là Cảnh Ngọc Ninh yếu đuối, mặc người chém giết của năm năm trước nữa rồi.
“Vương Tuyết, bà sẽ cảm thấy hối hận vì từng chữ nói ra hôm nay, tôi cam đoan.”
Mỗi câu mỗi chữ của cô, lạnh lùng phun ra khỏi miệng, đôi mắt lạnh như băng trong suốt của cô có chút ác độc.
Cũng không biết tại sao, Vương Tuyết bị dáng vẻ này của cô dọa cho một trận.
Có một chớp mắt, trong lòng gần như sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Sao có thể?
Không, không có khả năng.
Bà ta là gia chủ nhà họ Cảnh, tất cả mọi người nhà họ Cảnh đều nghe bà ta, kể cả nha đầu trước mặt này!
Ngay cả mẹ của cô, nhân vật lợi hại như vậy, cũng bởi vì không nghe lời bà ta, cũng không phải chết trên tay bà ta rồi sao?
Một cô nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, có thể lật lên được bao nhiêu sóng gió?
Nghĩ đến đây, Vương Tuyết bình tâm lại, lúc này mới lạnh lùng nói: “Sao thế? Cô còn muốn uy hiếp tôi sao?”
Bà ta dừng một chút, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Ngọc Ninh cuối cùng mất hơi, trầm giọng nói: “Tôi cũng không muốn để cô làm gì khác, chỉ là muốn cô theo tôi đến bệnh viện, nói một lời xin lỗi với người ta, dù thế nào mà nói, người cũng là cô đánh, xin lỗi cũng nên làm chứ!”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng nhếch môi.
“Được thôi, xin lỗi? Tôi đi với bà.”
Vương Tuyết lại là khẽ giật mình.
Bà ta nhìn dáng vẻ lạnh lùng mà mỉa mai này của Cảnh Ngọc Ninh, nhất thời lại không biết thật giả trong lời nói của cô.
“Cô, cô thật sự đồng ý đi?”
“Đương nhiên, sao thế? Tôi cũng đã đồng ý rồi, bà lại không dám?”
“Tôi có cái gì không dám!”
Vương Tuyết âm thầm nhíu mày.
Chết tiệt! Hôm nay xảy ra chuyện gì?
Ba phen mấy bận đều bị con nhóc này chặn lời, bà ta ăn muốn còn nhiều hơn cô ăn cơm, nhiều năm như vậy có sóng gió gì chưa từng thấy, sao có thể sợ cô ta chứ?
Nghĩ đến đây, bà ta cắn răng..
“Được, vậy bây giờ chúng ta qua đó.”
Nói xong, bà ta bước ra ngoài trước.
Bọn người Cảnh Minh Đức đương nhiên đuổi theo sát.
Cảnh Diệp Nhã đi tuốt phía sau, lúc đi ngang qua Cảnh Ngọc Ninh, khuôn mặt nhu nhược mềm mại, đột nhiên lộ vẻ đắc ý và cười nhạo.