Lãnh Tương trở về chỗ của Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh sống một mình trong một căn hộ ở Vành Đai 4 của thành phố B, căn hộ ba phòng ngủ và hai phòng khách, dư sức cho hai người ở. Lãnh Tương không có chỗ ở, Thẩm Tranh dọn dẹp một căn phòng trong nhà mình cho cô ở.
Lãnh Tương vừa bước vào cửa, thấy Thẩm Tranh ngồi trên salon gọi điện thoại, giọng nói rất lớn, vừa lo lắng vừa bực dọc, giống như muốn bốc hỏa với chiếc điện thoại kia, không hề chú ý đến động tĩnh ngoài cửa chút nào.
Cho đến giờ Lãnh Tương chưa từng nhìn thấy Thẩm Tranh nổi giận, trong ấn tượng của cô Thẩm Tranh là một người điềm tĩnh, gặp phải chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng như trở bàn tay, gần như không có chuyện gì có thể làm khó vị đại diện át chủ bài này.
Lãnh Tương vừa định chào hỏi Thẩm Tranh, Thẩm Tranh rốt cuộc cũng nghe động tĩnh của Lãnh Tương ở cửa, quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lãnh Tương nhìn thấy ánh mắt giận dữ ngất trời của Thẩm Tranh thì giống như bị tạt một gáo nước lạnh, trong nháy mắt nhìn thấy cô, cô ấy lại nhớ lại dáng vẻ điềm tĩnh vốn có của mình, giọng nói trở lại bình thường, nhàn nhạt nói vào điện thoại thêm hai câu rồi cúp máy.
Lãnh Tương vào cửa thay giày, ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Chị sao vậy?"
Thẩm Tranh ném điện thoại qua một bên: "Em còn hỏi tôi sao vậy? Bà cô nhỏ của tôi ơi, tối hôm qua em chạy đi đâu vậy? Em có biết tôi tìm em khắp nơi muốn điên lên rồi không?"
Lãnh Tương lấy điện thoại trong túi ra: "...... Điện thoại hết pin."
Lãnh Tương đem điện thoại đi cắm sạc, vừa mới khởi động máy, thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn truyền đến muốn nổ máy.
Tất cả đều là của Thẩm Tranh.
Lãnh Tương: "..................."
Lãnh Tương có chút áy náy, giải thích: "Tối qua tôi có chút chuyện, không về được."
Thẩm Tranh nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Lãnh Tương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của mình, nói: "Tôi uống hơi nhiều, người của quán bar đưa tôi lên phòng trên lầu nghỉ, rồi ngủ ở đó luôn."
Thẩm Tranh nhìn cô từ đầu đến chân, Lãnh Tương biết trên cổ mình vẫn còn dấu hôn, nhưng vừa vào nhà đã xõa tóc che lại, hi vọng Thẩm Tranh không nhìn ra.
Thẩm Tranh nhìn cô nửa ngày, ngoại trừ mắt thâm quầng nghiêm trọng, và chiếc váy bị xé đứt ra, Lãnh Tương giải thích là lúc nhảy bị người ta vô tình làm rách, nên mới xé luôn phần còn lại.
Từ váy dài thành váy ngắn, nhìn cũng không bớt phần lịch sự, cô cảm thấy không có gì bất thường, rốt cuộc hoàn toàn yên tâm.
Thẩm Tranh cầm túi xách chuẩn bị đi ra ngoài: "Nếu em đã trở lại thì tôi đi làm đây."
Cô ấy nói: "Tôi đã sắp xếp cho em một buổi thử vai, vào chiều nay, em chuẩn bị đi, lát nữa tôi sẽ gởi địa chỉ qua."
Thẩm Tranh đứng ở cửa, căn dặn Lãnh Tương, nói: "Thử vai cho tốt, tuy chỉ là vai nữ phụ, nhưng cũng rất tốt, không ít người cạnh tranh, cố gắng giành lấy."
Thẩm Tranh giúp cô nắm rõ, nói chung cũng không tệ.
Vốn là Lãnh Tương còn đang nhìn dấu hôn trên xương quai xanh của mình, nghĩ là không biết khi nào mới tan, đột nhiên Thẩm Tranh quay đầu lại nói như vậy, cô vội vàng dùng mái tóc dài che khuất những vết tích này.
Thẩm Tranh lại nghĩ cô đang nghịch tóc, cảm thấy đúng là gỗ mục không thể khắc, quát cô một tiếng, "Em có nghe không vậy?!"
Lãnh Tưởng lớn tiếng trả lời: "Tôi biết rồi!"
Rốt cuộc Thẩm Tranh cũng chịu đi.
Lãnh Tương thầm thở dài nhẹ nhỏm một cái, về phòng mình, trước tiên là đi tắm.
Không nhìn thấy thì không biết, vừa nhìn thấy khiến cô sợ nhảy dựng.
Da cô rất mỏng, bình thường chỉ cần va chạm nhẹ đã ửng hồng, sau đêm qua, dấu vết trên người còn chưa phai hết. Trên làn da trắng nõn lưu lại những vết đỏ vết tím, lúc tắm, ngón tay xoa xuống lưng, cảm giác đau đớn bí ẩn truyền đến, dấu vết trên lưng khó thấy, nhưng chắc chắn là rất khó coi.
Lãnh Tương buồn bực, dứt khoát không muốn xem. Cô tắm xong thay quần áo ngủ rồi ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua phòng làm việc của Thẩm Tranh, nhìn thấy đèn trong phòng còn bật, tiện tay tắt giúp cô ấy.
Bình thường Thẩm Tranh lúc nào cũng nhớ tắt đèn phòng làm việc, nhưng hôm nay lại không tắt, có thể Thẩm Tranh đã ngồi trong phòng cả đêm, vừa làm việc vừa đợi cô về, đợi suốt cả đêm.
Kỳ thật trong lòng Lãnh Tương rất rõ, Thẩm Tranh thật sự đối xử rất tốt với cô.
Thẩm Tranh rất ít khi nói những lời quan tâm săn sóc, nhưng nếu gặp chuyện gì, Thẩm Tranh nhất định là người đầu tiên đứng ra giúp cô.
Thẩm Tranh hoàn toàn sử dụng mối quan hệ riêng của cô ấy để giúp cô, ví như chương trình [Tâm Hữu Thanh] tối qua, và buổi thử vai chiều nay.
Bởi vì lãnh đạo Trác Tuyệt khống chế, cô hoàn toàn không thể nhận bất kỳ sự kiện quy mô lớn nào, bao gồm chương trình truyền hình và vai diễn trong phim điện ảnh cũng như phim truyền hình, còn chương trình đêm khuya ít được quan tâm đến như [Tâm Hưu Thanh], truyền thông Trác Tuyệt cũng có thể nhắm mắt làm ngơ.
Một ví dụ khác là buổi thử vai cho cho vai nữ phụ chiều nay, cho dù vai diễn hay đến đâu cũng chỉ là vai phụ.
Nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất của cô.
Sau Thẩm Tranh đi không bao lâu sau thì gởi địa chỉ buổi thử vai cho cô, Lãnh Tương tự làm cơm trưa cho mình, ghi nhớ kỹ địa điểm này.
Hai giờ chiều, Lãnh Tương đã đến nơi thử vai.
Buổi thử vai hai giờ rưỡi mới bắt đầu, không chỉ có người thử đến vai nữ phụ mà còn có vai nữ phụ khác và vai nữ thứ chính, tổng cộng ba vai, tất cả đều chuẩn bị trong buổi hôm nay.
Nơi diễn ra buổi thử vai là một phòng thu bên trong đài truyền hình, trường quay không lớn cũng không quá nhỏ, cố tình để ba vai thử cũng một chỗ, nên rất nhiều người đến.
Sau đó địa điểm này thật sự không đủ chỗ, vai nữ thứ chính chuyển sang phòng bên cạnh thử, còn lại hai vai nữ phụ vẫn thử trong phòng này.
Đây là một buổi thử vai cho bộ phim truyện hình.
Vỗn dĩ Lãnh Tương không thích đóng phim truyền hình, phim truyền hình không đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất của diễn viên nhiều nhưng lại rất tốn thời gian, một tập phim bốn mươi phút, ba ngày mới quay xong một tập, bốn mươi phút lên hình như cưỡi ngựa xem hoa, diễn viên không chú tâm, đạo diễn cũng không quá để ý, nhiều lời thoại dài dòng xáo rỗng, không cảm nhận được sự tinh tế và chất lượng của bộ phim.
Nhưng mà bây giờ cô không có lựa chọn nào khác.
Đây là một bộ phim cung đấu, cốt truyện thật sự cũ rích, đại khái là nữ chính tiến cung, từ từ được thăng làm hoàng hậu, cùng các phi tần khác đấu đá trong hậu cung, nhân tiện chiêu mộ được Vương gia, thái y vân vân làm lốp dự phòng, cuối cùng xử lý hoàng đế, tự mình lên làm nữ đế.
Tuy rằng kịch bản vô cùng khuôn mẫu, nhưng mời được nữ diễn viên nổi tiếng đình đám nhất là Tô Ngọc làm nữ chính, kịch bản cải biên từ một tác phẩm IP lớn*, nữ chính đủ thông minh, đủ trong sáng, cọ nhiệt cật lực trên mạng, đủ chiêu trò quảng cáo, bộ phim này hot là chuyện đương nhiên.
*IP lớn: tiểu thuyết nổi tiếng, game được chuyển thể thành phim truyền hình, là tài nguyên chất lượng rất cao. Thẩm Tranh bảo cô đi thử vai này cũng xuất phát từ những suy tính này.
Lãnh Tương đã hết thời nhiều năm như vây, rất nhiều khán giả đã quên mất hình dáng của cô, nếu muốn tiếp cận lại khán giả, chắc chắn phải bắt đầu từ phim truyền hình.
Nữ thứ chính là trùm cuối phản diện mà nữ chính phải đối mặt trong phim, còn hai nữ phụ là hai thị nữ thân cận bên cạnh nữ chính.
Thị nữ 1 cuối cùng bị nữ thứ chính hãm hại nhốt vào lãnh cung, nàng giả vờ thuận theo ý của nữ thứ chính, thoát ra ngoài mật báo cho Hoàng Thượng, kết quả bị nữ thứ chính bắt được, bị ngược đãi đến chết.
Vai diễn có thể sánh ngang với nữ thứ chính, diễn chung rất nhiều cảnh với nữ thứ chính và nữ chính, kết cục cuối vùng lại vô cùng thảm, có thể kiếm được một phiếu thiện cảm của người xem, hết sức may mắn.
Ngoài trừ Lãnh Tương, còn có hai người khác đến thử vai diễn này, ba người đứng chung, xếp thành một hàng.
Giám đốc casting của bộ phim đứng trước mặt ba người, đánh giá bọn họ hết năm phút đồng hồ.
Trừ Lãnh Tương ra, hai người kia đều là người mới từ các công ty điện ảnh và truyền hình khác nhau nhét vào, Linh Lung Films nhét vào một người, Giải trí Tiêu Thị nhét vào một người, người cuối cùng là Lãnh Tương.
Hai người kia bị Giám đốc casting nhìn có chút căng thẳng, Lãnh Tương thì biểu cảm rất thản nhiên.
Giám đốc casting nhìn theo thứ tự từ bên trái qua, hỏi người mới bên Linh Lung Films mấy vấn đề, hài lòng gật gật đầu, lại hỏi người mới bên Giải trí Tiêu Thị mấy vấn đề, lại hài lòng gật gật đầu, cuối cùng đến phiên Lãnh Tương, anh ta hơi khựng lại một chút, đánh giá cô từ trên xuống dưới một hồi lâu, ánh mắt có chút tiếc nuối, lại có chút kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô.
Đột nhiên ông ta mở miệng nói: "Tôi cảm thấy...... Cô không thích hợp với vai diễn này."
- ------------