Bước ra khỏi phòng tiệc, Điền Miêu Miêu cùng Phạm Hinh Dư đến phòng khách sạn, đồ của phù dâu phù rể đến chiều cần trả lại cho tiệm váy cưới, nên bọn họ phải thay váy trước, rồi mới xuống lầu ăn uống.
“Nhà bếp phần riêng cho bọn mình một bàn, lát nữa đợi mọi người ra về gần hết thì chúng ta hãy xuống.” Phạm Hinh Dư không muốn xuống dưới giao lưu với khách nữa, nên định ở lại trong phòng một lúc: “Hai cô thay váy, vừa hay có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Được.” Điền Miêu Miêu cũng thực sự có chút mệt, cô ngồi trên sofa chẳng buồn di chuyển: “Tôi ngồi một lúc đã rồi thay.”
“Tôi cũng ngồi một lúc.” Diêu Trân tháo giày cao gót ra, cứ thế giẫm chân trần trên sàn: “Miêu Miêu, chúng ta chia lì xì nhé.”
“Được.” Nhắc đến lì xì, Điền Miêu Miêu đã tỉnh táo lên khá nhiều, hôm nay trước sau nhận được khá nhiều lì xì, cô và Diêu Trân mỗi người giữ một ít, lúc này sẽ mang ra chia đều.
“Tất cả chỗ lì xì một tệ này đều là của Chu Nhất Minh nhét cho tôi.” Diêu Trân cầm trong tay một đống lì xì bỏ lên bàn, khóe môi khẽ giật: “Số lượng xem ra khá khủng, nhưng mỗi người được năm mươi tệ cũng là khá lắm rồi.”
Điền Miêu Miêu xé một chiếc lì xì to nhất, rồi kích động nói với Diêu Trân: “Bên trong cái này là một trăm tệ này.”
“Đây là lì xì Lăng Sấm đưa cô phải không?” Diêu Trân cũng lấy một chiếc y hệt ra, quả nhiên bên trong vẫn là một trăm tệ: “Loại lì xì to này rất ít, chúng ta nhận được hai chiếc, đều là của Lăng Sấm đưa cho cô, yêu thật rồi.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Đây cũng đâu phải là tiền của Lăng Sấm!
Phạm Hinh Dư thay váy xong, thấy hai người họ đang đếm lì xì, mới nhớ ra trong phòng còn có quà kỷ niệm dành cho phù dâu: “Quà của hai người tôi để trong phòng, lát nữa nhớ mang về nhé.”
“Được!” Điền Miêu Miêu nhất thời cảm thấy chân chẳng còn đau, eo chẳng còn mỏi nữa rồi, cô chạy vào phòng xách hai hộp quà ra: “Để tôi xem xem bên trong có những gì!”
Diêu Trân nói: “Hình như là một bộ mỹ phẩm chăm sóc da, còn cả tinh dầu thơm và trà sữa nữa.”
Điền Miêu Miêu mở hộp ra, thực sự trông thấy một bộ dưỡng da, lại là của thương hiệu nổi tiếng nữa, bèn không khỏi giơ ngón tay cái về phía Phạm Hinh Dư đang tẩy trang trong phòng tắm: “Bà chủ hào phóng.”
“Bà chủ hào phóng!” Diêu Trân cũng nói theo một câu, rồi lấy lì xì trong hộp ra: “Vẫn là chiếc lì xì này dày nhất, tháng tới có tiền ăn cơm rồi.”
Phạm Hinh Dư mỉm cười, quay lại nói với hai người họ: “Đâu đến mức vậy, tiền cơm một tuần chắc là được.”
“Đủ, đủ, dù sao thì ngày mai tôi còn đến tham dự một lễ cưới khác nữa.” Diêu Trân cất lì xì và bỏ hộp quà vào túi: “Sống dựa cả vào đám cưới của mấy ông bà chủ đó!”
Điền Miêu Miêu trầm trồ nhìn cô ta: “Ngày mai cô vẫn còn một đám nữa à?”
“Đúng thế, hai ngày này đẹp ngày, nên rất nhiều người kết hôn.”
“Cũng đến làm phù dâu sao?”
“Ừm, bây giờ tôi là một phù dâu có kinh nghiệm phong phú đó.” Diêu Trân nói, rồi nháy mắt với Điền Miêu Miêu: “Khi nào cô và ông chủ Lăng kết hôn, cũng có thể gọi tôi đến làm phù dâu.”
“…” Cô nhất thời im lặng, rồi đứng dậy khỏi sofa: “Việc này cũng liên quan tới tôi và Lăng Sấm luôn rồi, thôi, không nói chuyện với cô nữa, tôi đi thay đồ đây.”
Trong phòng tiệc, Lăng Sấm và Chu Nhất Minh đã thay lại quần áo của mình, và cùng Chu Khải Tinh ngồi đợi cô dâu cùng phù dâu xuống.
Trên bàn bày vài món nộm, vừa rồi nhân viên phục vụ bê lên, chỗ còn lại Chu Khải Tinh dặn họ đợi cô dâu xuống hãy mang lên.
“Sao bọn họ thay đồ thôi mà cũng lâu vậy?” Chu Nhất Minh gắp một miếng nộm, đưa vào miệng.
Chu Khải Tinh cầm điện thoại, ngước lên nhìn anh ta một cái: “Đợi có một chút đã khiến em chết đói rồi hả?”
Chu Nhất Minh chép miệng một tiếng, nhìn Lăng Sấm bên cạnh: “Lăng Sấm, anh không đói sao, hay là anh cũng ăn trước một chút đi.”
Lăng Sấm đang nghịch điện thoại, không buồn ngẩng đầu lên, đáp: “Đợi mấy người Miêu Miêu xuống rồi ăn.”
Chu Nhất Minh: “…”
Hai người họ không ăn, nên Chu Nhất Minh cũng ngại, bèn bỏ đũa xuống.
Anh ta nhìn Lăng Sấm ngồi lướt điện thoại bên cạnh, cố ý nói một câu: “Nói ra thì hôm nay rất nhiều người hỏi tôi về phù dâu, đặc biệt là Điền Miêu Miêu.”
Ngón tay đang đặt trên màn hình của Lăng Sấm hơi khựng lại, Chu Khải Tinh cũng ngẩng đầu lên, trừng mắt, nói với Chu Nhất Minh: “Ăn cơm cũng không chặn được cái miệng của em luôn rồi!”
Chu Nhất Minh nghe anh ta nói vậy, lại gắp thêm một miếng rau đưa lên miệng, ăn vô cùng vui vẻ.
Một người chú của Chu Khải Tinh đi đến, kéo anh ta để nói chuyện: “Khải Tinh, vừa rồi đông người quá, không có cơ hội uống với cháu đôi chén. Bây giờ thì được, uống thêm cùng chú vài chén nhé.”
Chu Khải Tinh đặt điện thoại xuống, đứng dậy nói: “Chú, chú cũng biết tửu lượng của cháu rồi đó, chú cũng đừng uống nhiều quá.”
“Bình thường uống ít một chút thì có thể, nhưng hôm nay là ngày cưới của cháu, có thế nào cũng phải uống thêm đôi chén.”
Ông ta vừa nói vừa muốn rót rượu cho Chu Khải Tinh, Chu Khải Tinh vội vàng che cốc của mình lại: “Cháu không uống được nữa thật, lát nữa Hinh Dư xuống, trông thấy cháu uống say rồi, sẽ nói cho mà xem. Thế này đi, chú uống với Nhất Minh, em ấy là phù rể, cũng như nhau cả thôi.”
Chu Nhất Minh: “…”
Ăn thì không có phần, mà rượu thì lại đến lượt là sao?
“Tửu lượng của cháu cũng không tốt, hay là Lăng Sấm uống đi.” Chu Nhất Minh vội vàng “chuyền bóng”.
“Như nhau cả, như nhau cả mà.” Chu Khải Tinh cầm chai rượu trên bàn của bọn họ lên, rót cho Lăng Sấm một chén: “Uống cái này.”
Trên bàn là rượu khi nãy cô dâu chú rể đi mời mọi người nhưng chưa uống hết, Chu Khải Tinh liếc mắt với Lăng Sấm, ám thị rằng bên trong này chỉ là nước thôi.
Lăng Sấm nhìn anh ta một cái, rồi cầm chén rượu, đứng dậy: “Vậy để cháu uống với chú một chén.”
“Được.” Ông chú liếc nhìn Lăng Sấm một cái, kìm không được hỏi: “Cậu có bạn gái chưa? Hôm nay, bàn tôi có rất nhiều người hỏi về cậu, nếu chưa có bạn gái thì bọn tôi giới thiệu cho cậu nhé.”
Chu Nhất Minh ở bên cạnh cười, nói: “Chú à, chú xem dáng vẻ này của anh ấy, có giống người cần chú giới thiệu bạn gái cho không, không chẳng chú hãy giới thiệu cho cháu đây còn hơn.”
Người chú nhìn anh ta, rồi nâng ly rượu lên nói với Lăng Sấm: “Uống rượu, uống rượu.”
Chu Nhất Minh: “…”
Không phải chứ, ánh mắt vừa rồi của chú là có ý gì?
Lăng Sấm thấp giọng cười một tiếng, nhưng vừa mới cúi đầu lại ngửi thấy mùi rượu trắng cay mũi trong cốc. Chu Khải Tinh dặn đi dặn lại bảo bọn anh chớ có lấy nhầm rượu, nhưng đến lượt mình thì lại vừa cầm đã sai. Lăng Sấm cau mày, nhưng vẫn uống chén rượu.
“Được, thêm một chén nữa nhé.”
Ông chú vẫn chưa đã thèm, muốn rót thêm rượu cho Lăng Sấm, Chu Khải Tinh thấy vậy, bèn vội vàng cầm lấy bình rượu rót đầy cho Lăng Sấm: “Để cháu, để cháu.”
Lăng Sấm: “…”
Lăng Sấm đưa chén rượu cho anh ra, đồng thời mỉm cười: “Cậu uống với chú chén này đi.”
Chu Khải Tinh vẫn nghĩ bên trong chỉ là nước lọc, bèn nhận lấy chén, nhưng vừa mới nhấp một ngụm thì lập tức biến sắc.
“Sao thế, chú uống cạn rồi, cháu cũng phải uống hết đi.” Ông chủ úp ngược chén rượu của mình xuống, biểu thị rằng của mình chẳng còn một giọt nào. Chu Khải Tinh cắn răng uống hết rượu trong chén, Lăng Sấm ở bên cạnh nhìn Chu Khải Tinh, biểu cảm như cười lại như không.
Chu Khải Tinh vừa mới đặt chén xuống, thì chú lại rót thêm cho anh ta, Chu Khải Tinh lập tức đưa tay chặn chén của mình lại: “Đủ rồi, đủ rồi ạ, không uống được nữa đâu.”
“Mới có hai chén, rót thêm đi.”
Hai người vẫn đang đưa qua đẩy lại, thì cuối cùng Phạm Hinh Dư và phù dâu cũng xuống, chú của Chu Khải Tinh thấy cô ấy đi đến, bèn biết ý không ép uống nữa. Phạm Hinh Dư ngồi xuống bên cạnh Chu Khải Tinh, nhìn anh ta, hỏi: “Lại uống mấy chén rồi?”
“Một thôi, còn một chén Lăng Sấm uống hộ anh.” Chu Khải Tinh cũng ngồi xuống: “Vốn dĩ muốn dùng nước lọc, kết quả lại lấy nhầm.”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả?” Lăng Sấm bảo Điền Miêu ngồi xuống kế bên mình, rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Mang đồ ăn lên cho bọn tôi được rồi.”
“Dạ được.” Nhân viên phục vụ đáp lại một tiếng, rồi vào phòng bếp chuyển đồ ăn. Điền Miêu Miêu nhìn đồ ăn trên bàn, nói với bọn họ: “Sao các anh không ăn trước đi?”
Chu Nhất Minh ngồi bên cạnh mỉa mai: “Còn không phải do anh trai tôi và Lăng Sấm nằng nặc đòi đợi các cô xuống mới ăn sao?”
Diêu Trân nhìn anh ta, nói: “Vì vậy anh đã biết tại sao hai người họ, một người thì đã kết hôn, còn một người lại có rất nhiều cô gái theo đuổi chưa?”
Chu Nhất Minh: “…”
Tạm thời không tính đến anh trai anh ta, còn Lăng Sấm được nhiều cô gái theo đuổi đơn giản là vì gương mặt của anh ấy mà!
Nhà bếp đã chuẩn bị các món từ lâu, lúc này lên đồ ăn rất nhanh, cũng có thể coi không để Chu Nhất Minh chết vì đói. Thực đơn của họ cũng giống với tất cả mọi người, nhưng một bàn sáu người, ăn uống lại thoải mái hơn nhiều.
“Buổi chiều tôi đã đặt phòng trà và phòng hát, mấy người thích đi uống trà hay đi hát karaoke?” Chu Khải Tinh hỏi.
Cả Diêu Trân và Chu Nhất Minh đều muốn đi hát, nên Điền Miêu Miêu cũng định đi cùng bọn họ, Lăng Sấm múc một thìa cơm, và cũng nói đi hát.
“Vậy lát nữa cùng đi, quán karaoke ngay cạnh khách sạn, đi bộ qua đó là được.” Phạm Hinh Dư nói.
Cả nhóm đều không phản đối, nên ăn xong bèn cùng di chuyển đến quán hát. Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm đi bên cạnh, thấy vành tai anh hơi đỏ: “Anh khó chịu sao? Có phải vừa rồi đã uống nhiều rồi không?”
Lăng Sấm lắc đầu, nói với cô: “Tôi chỉ uống một chén thôi, tuy nhiên rượu này hơi nặng.”
“Vậy lát nữa đến phòng hát anh nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm.” Lăng Sấm đưa tay xoa xoa tóc mình, rồi cùng vào phòng bao.
Chu Khải Tinh đặt phòng riêng rất rộng, Điền Miêu Miêu chọn đại một chỗ ngồi xuống, Lăng Sấm cũng ngồi bên cạnh cô.
Chu Nhất Minh và Diêu Trân cầm điện thoại quét mã QR trên màn hình, rồi hô hào mọi người chọn bài hát. Lăng Sấm cảm thấy hơi nóng, bèn cầm bình nước trên bàn rót một cốc nước lạnh, ngửa đầu lên uống một ngụm.
Điền Miêu Miêu ngước lên nhìn anh, có chút lo lắng: “Anh vẫn ổn chứ?”
Rượu trắng trên bàn tiệc hôm nay đều có nồng độ rất cao, cô cũng chẳng rõ tửu lượng của Lăng Sấm thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của anh thì có lẽ là không được thoải mái cho lắm.
“Vẫn ổn.” Lăng Sấm lại cầm một chiếc cốc lên, nghiêng đầu hỏi cô: “Em có muốn uống nước không?”
“Để tôi tự rót.” Điền Miêu Miêu đứng dậy muốn tự rót nước, nhưng Lăng Sấm không đưa bình nước cho cô, mà cứ thế giúp cô rót một cốc.
“Cảm ơn.” Điền Miêu Miêu nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm.
Hai người lại ngồi xuống sofa, nhưng đều không có ý muốn chọn bài hát, Điền Miêu Miêu dịch sang bên cạnh một chút, nói với Lăng Sấm: “Hay là anh nằm xuống ngủ một lúc?”
“Không cần.” Lăng Sấm cũng di chuyển về phía cô, lấp đầy khoảng trống giữa hai người: “Tôi ngồi một lát là được.”
Điền Miêu Miêu thấy anh không muốn ngủ, nên cũng chẳng ép, rất nhanh nhân viên phục vụ đã mang vào chút đồ ăn vặt, có bỏng ngô và đ ĩa trái cây. Điền Miêu Miêu ăn vào miếng bỏng ngô, Diêu Trân và Chu Nhất Minh đã bắt đầu song ca bản tình ca, nói là dành tặng cho Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư.
Điền Miêu Miêu ngồi trên sofa lắng nghe, đột nhiên lại thấy vai mình trùng xuống. Cô nghiêng đầu sang, thấy Lăng Sấm đang gục đầu trên vai mình, hình như đã ngủ thiếp đi rồi.
“…” Động tác đút bỏng ngô lên miệng của Điền Miêu Miêu chợt khựng lại, cô thử thăm dò gọi một tiếng: “Lăng Sấm, anh ngủ rồi sao?”
“Ừm.” Lăng Sấm đáp lại rất khẽ, giọng điệu rất khác với thường ngày, lại có chút cảm giác… Làm nũng: “Tôi chưa ngủ.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Có người miệng thì nói không ngủ, nhưng lại chẳng hé mắt lấy một chút.
“Hay là anh nằm xuống ngủ một lúc đi, ở đây có gối này.” Điền Miêu Miêu thuận tay với lấy một chiếc gối, đưa cho Lăng Sấm nhưng anh lại không nhận.
“Tôi không ngủ.” Anh lại nói một lần nữa.
Điền Miêu Miêu: “…”
Nếu anh mở mắt ra rồi nói, thì sẽ thuyết phục hơn chút đó.
“Lăng Sấm sao thế?” Phạm Hinh Dư thấy Lăng Sấm đang dựa lên người Điền Miêu Miêu, nên thấp giọng hỏi một câu: “Không khỏe chỗ nào sao?”
Điền Miêu Miêu đáp: “Có lẽ là hơi say rồi.”
Chu Khải Tinh đi tới, có chút bất ngờ, lên tiếng: “Cậu ấy chỉ uống có một chén thôi mà, đừng có nói là tửu lượng kém vậy nhé.”
Phạm Hinh Dư hỏi anh ta: “Không phải bọn anh là bạn học à? Chưa từng uống rượu cùng nhau sao?”
Chu Khải Tinh đáp: “Bọn anh uống với nhau nhiều thì cũng chỉ uống bia, chứ làm gì có ai uống rượu trắng.”
Dường như Lăng Sấm đã nghe thấy giọng của bọn họ, bèn mở mắt ngồi thẳng dậy khỏi vai Điền Miêu Miêu: “Tôi không sao, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”
“Ồ.” Chu Khải Tinh ném cho anh một chiếc gối ôm: “Vậy cậu nằm ở đây một lúc đi, sofa rộng thế này cơ mà.”
Lăng Sấm ôm gối ôm, nhưng cũng không nằm xuống, Diêu Trân và Chu Nhất Minh hát xong một bài, thì đến lượt Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư song ca.
Điền Miêu Miêu lôi điện thoại ra, bắt đầu chọn bài, nhưng vừa mới chọn được hai bài thì lại thấy vai bị đ è xuống.
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm lại dựa vào bả vai cô, cô thực sự không hiểu, ngủ trên vai mình thoải mái hơn trên gối sao?
“Anh có muốn uống thêm một cốc nước không?” Điền Miêu Miêu hỏi anh.
Lăng Sấm lắc đầu thật khẽ, đáp: “Không cần, cứ thế này là được rồi.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Chu Nhất Minh cầm điện thoại, đi tới chụp một tấm ảnh Lăng Sấm đang nhắm mắt, Điền Miêu Miêu nhếch khóe môi, nhìn anh ta, nói: “Anh ấy quen Luật sư đó, hơn nữa còn rất ghét người khác đăng bừa bãi ảnh của anh ấy nữa.”
“…” Động tác của Chu Nhất Minh chợt dừng lại, anh ta ngồi xuống một bên: “Tôi gửi cho cô, có được tính là đăng bừa bãi không?”
“…” Như vậy phải hỏi chính chủ Lăng Sấm rồi.
“Miêu Miêu, bài sau là bài cô chọn phải không?” Diêu Trân đưa micro trên tay mình cho cô: “Chuẩn bị, chuẩn bị.”
Điền Miêu Miêu cầm lấy micro, có chút do dự liếc nhìn Lăng Sấm một cái, Lăng Sấm vẫn đang dựa vào cô để ngủ, nếu cô hát thì liệu có làm anh tỉnh không?
Lăng Sấm như thể cảm nhận được ánh nhìn của cô, bèn hé mở mắt, giọng nói có chút thì thào, hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói ấy gợi cảm đến chết người, anh còn nhìn cô bằng đôi mắt hơi ngập nước nữa, khiến Điền Miêu Miêu nhất thời sững sờ. Cô còn chưa lên tiếng, thì Lăng Sấm đã nhìn thấy chiếc micro trong tay cô: “Em muốn hát thì cứ hát, không sao đâu, không cần để ý đến tôi đâu.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Vậy thì anh phải rời khỏi vai tôi đi chứ!
Lăng Sấm cứ thế tựa trên vai Điền Miêu Miêu, nghe cô hát hết cả bài hát, khi kết thúc còn vỗ tay khen cô. Điền Miêu Miêu trả micro lại cho Diêu Trân, rồi cúi đầu nhìn Lăng Sấm đang nhắm mắt ngủ, gương mặt anh ửng đỏ, có lẽ rượu thực sự nặng, lâu vậy rồi mà vẫn chưa dịu đi.
Cô hơi đẩy đầu anh sang một bên, Lăng Sấm nhanh chóng mở mắt, như thể có chút bất mãn, hỏi cô: “Sao thế?”
“…” Điền Miêu Miêu mỉm cười với anh: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Lăng Sấm mở miệng, tựa như sắp buột miệng thốt ra câu “Tôi đi cùng em”, may thay sau khi ngẩn người, anh đã ôm gối ôm ngoan ngoãn ngồi tại chỗ: “Ồ, vậy em đi đi, tôi ở đây đợi em.”Thiên: Tui là tui muốn ép anh Sấm uống thêm đôi chén nữa rồi nha, bám người gì đâu mà bán như keo luôn á!