Hoắc Gia, một tháng sau.
“Phu nhân nói sao cơ?”
“Ban đầu tôi quay về nước là vì lão gia, bây giờ anh ấy đã không còn nữa, tôi cũng nên về Mĩ thôi.”
Ôn quản gia nhìn Kiều Nhược Tuyết hồi lâu, dường như có thể nhìn ra ý đồ của cô ta.
Hoắc Lâm qua đời rồi, bây giờ là muốn cuỗm hết tài sản của ông rồi rời đi đấy sao?
Ôn quản gia khẽ lắc đầu thở dài, không giấu được vẻ thất vọng trên gương mặt già nua sau đó rời đi. Đúng là phải trải qua tất cả mọi chuyện tới cuối cùng, mới biết rõ những việc trước đó là sai trái đến mức nào. Ra chương nhanh nhất tại ( 𝘛Ru𝖬𝘛RUY𝖾𝘕.vn )
Kiều Nhược Tuyết không quan tâm đến ông nữa mà lấy điện thoại nhấn một dãy số, “Luật sư Trần, việc chuyển nhượng tài sản làm đến đâu rồi? Số tài sản đó nhất định phải về Mĩ cùng với tôi.”
Sắc mặt cô ta trong chốc lát bỗng thay đổi đến khó coi, như không tin vào mắt mình khi đã nghĩ tất cả mình đã nắm chắc trong tay.
“Anh nói sao cơ?”
“Bởi vì di chúc là giả, và không có con dấu của ngài chủ tịch Hoắc cho nên chúng tôi không thể tiến hành các thủ tục chuyển nhượng tài sản sang cho cô được.”
Kiều Nhược Tuyết khó tin từ từ ngồi xuống ghế, đôi mắt khẽ nheo lại.
Hoắc Lâm lúc sắp chết tới nơi vẫn còn thời gian để làm những chuyện này sao? Còn có thể dùng di chúc giả để đánh lừa cô?
“Lão già đáng chết này, uổng công tôi ở bên cạnh hầu hạ ông bao nhiêu năm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như thế đâu!”
Bất giác Kiều Nhược Tuyết nhớ lại cảnh tượng chiều hôm đó. Chính là vì tranh cãi muốn có được số tài sản này đã làm cho Hoắc Lâm tức giận đến mức bệnh tim tái phát, nếu như có thuốc uống kịp thời có lẽ ông vẫn sẽ vượt qua được. Nhưng Kiều Nhược Tuyết mất hết lí trí đã không cho ông cơ hội làm việc đó, lọ thuốc ở ngay bên cạnh đã bị cô ta nhẫn tâm ném đi và giương mắt nhìn ông ra đi trong sự đau đớn.
Cô ta đã không có chút tình làm ra việc tày trời như vậy làm sao có thể để vụt mất số tài sản đó ngay trước mắt được, điều đó là không thể nào!
Trình Chấn Dạ, chắc chắn hắn là người nắm giữ toàn bộ số tài sản đó.
...
Trong căn phòng lớn, ánh mắt của người đàn ông không giấu được vẻ yêu chiều nhìn vào người phụ nữ ngồi trước gương. Dường như dù cho có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn sẽ luôn dung túng, bao che và yêu thương cô vô điều kiện.
“Em chuẩn bị đi, chút nữa anh sẽ đưa em đến Ảnh Thị.”
“Để Dục Sơ đưa em đi là được rồi, anh còn bao nhiêu việc phải làm mà.”
Uyển Nhiên chải nhẹ mái tóc dài nhìn vào chiếc gương, phản chiếu lại hình dáng Trình Chấn Dạ đang đứng đằng sau.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm trở lại của cô, đương nhiên hắn muốn đích thân hắn sẽ là người đưa cô đi rồi.
“Để anh.”
Hắn chầm chậm bước tới, nhẹ nhàng lấy chiếc lược từ trong tay Uyển Nhiên giúp cô chải tóc.
Từ sau khi Hoắc lão gia mất, những việc hắn cần làm đã tăng thêm gấp bội, thời gian dành cho cô cũng vì thế mà ít đi.
“Đợi anh thêm một thời gian nữa nhé.”
“Em không sao mà, em chuẩn bị đi làm lại rồi, biết đâu sẽ còn bận hơn anh đó.”
“Vậy sao, nếu dám làm em bận đến như vậy anh nhất định sẽ tìm Tạ Nhân Phi tính sổ.”
Uyển Nhiên bị hắn chọc cười liền quay lại đánh nhẹ vào ngực hắn. Làm vậy là để cho cô không có cơ hội được làm việc nghiêm túc hay sao...
“Đi thôi.”
Trình Chấn Dạ đỡ cô rồi cả hai cùng nhau xuống dưới nhà. Vừa bước ra khỏi thang máy thì gặp Dục Sơ đang bước tới.
“Cậu Trình, Kiều Nhược Tuyết đang ở phòng làm việc đợi cậu.”
Kiều Nhược Tuyết?
Dường như hắn có thể biết lý do cô ta tìm tới đây là vì điều gì.
Thấy thế Uyển Nhiên liền quay sang, “Anh giải quyết chuyện của anh đi, để Dục Sơ đưa em đến Ảnh Thị, không sao đâu.”
Trình Chấn Dạ im lặng một lúc, sau đó rồi mới gật đầu, “Vậy được, xong việc anh đến đón em.”
Rồi hắn quay sang dặn dò Dục Sơ xong cũng rời đi.
Tại phòng làm việc, Kiều Nhược Tuyết tao nhã ngồi trên bàn làm việc của hắn không chút kiêng dè, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve qua chiếc bàn phím vi tính nở nụ cười thâm sâu khó lường.
Cửa phòng chẳng mấy chốc được mở ra, chỉ là tiện tay đẩy vào một cái, không gấp gáp vội vàng.
“Cậu đến rồi sao.”
Kiều Nhược Tuyết đứng thẳng dậy, đôi mắt sáng lên vì hi vọng.
Trình Chấn Dạ mặc kệ mọi tâm tư của cô ta mà đi thẳng đến bàn trà, điềm tĩnh rót một cốc trà cho mình, để đó nhưng không vội uống ngay.
“Vào thẳng vấn đề đi.”
Kiều Nhược Tuyết bước tới, thấy hắn có vẻ đoán ra được rồi nên cũng không vòng vo nữa, “Thật sự cậu muốn thừa kế hết mọi tài sản Hoắc Lâm để lại à? Chẳng phải cậu hận ông ta lắm sao, cậu cũng không thiếu tiền để...”
“Nhưng tại sao ông ta không để lại số tài sản đó cho cô vợ nhỏ yêu quý của mình nhỉ, thay vì hỏi những điều vô ích này sao cô không tự nghĩ thử xem, sao ông ta lại để lại cho tôi?”
Trình Chấn Dạ vừa nói vừa đưa cốc trà lên uống một ngụm.
Thật sự hắn cũng không biết tại sao Hoắc Lâm lại làm như vậy, là vì áy náy hổ thẹn hay sao hắn cũng không muốn biết. Chỉ là hắn cũng không có ý định ôm toàn bộ số tài sản đó đâu, mặc dù nó thuộc về hắn là điều hiển nhiên.
“Cậu cố tình thừa nhận là để chọc tức tôi đúng không? Cậu không cần phải làm như vậy đâu, tôi biết rõ cậu không hề muốn số tài sản đó mà, nếu không thì bao nhiêu năm nay tại sao dù có chết cậu cũng không muốn trở về nhà họ Hoắc...”
“Cô hiểu tôi lắm nhỉ?”
Kiều Nhược Tuyết cười nhẹ, “Tôi không chắc là hiểu toàn bộ về cậu, nhưng tôi chắc là cậu hiểu tôi mà. Mục đích tôi đến đây ngày hôm nay, và bao nhiêu năm qua tôi muốn gì.”
Ngay từ lúc bước chân vào nhà họ Hoắc tới giờ, thứ Kiều Nhược Tuyết luôn muốn có được chính là địa vị, tiền bạc và Trình Chấn Dạ.
Hắn hơi mất kiên nhẫn nhìn cô, bỗng chốc cảm thấy việc ngồi đây nghe những điều Kiều Nhược Tuyết vừa nói đó thật vô nghĩa.
“Nực cười.”
Nhìn nụ cười không rõ ẩn ý trên gương mặt chẳng có vẻ gì là quan tâm ấy, Kiều Nhược Tuyết cũng quá quen thuộc rồi.
“Hay là thế này, chúng ta nhường nhau mỗi người một bước. Cậu không muốn gặp tôi thì tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, chỉ cần cậu chuyển nhượng hết toàn bộ số tài sản đó sang cho tôi, tôi cũng có thể đảm bảo không bao giờ quay trở lại Trung Quốc nửa bước.”
Trình Chấn Dạ day nhẹ thái dương, sự kiên nhẫn của hắn ngay lúc này cũng không biết lấy được từ đâu nữa.
“Nói nghe hay lắm, nhưng cô không cảm thấy nhận thức của bản thân có vấn đề à? Không biết cũng được, nhưng cũng đừng cố để cho người khác biết mình ngu ngốc tới mức nào chứ.”
“Cậu không cần nói tôi như vậy, tôi sẽ không uổng công đi một chuyến tới đây như vậy đâu, và càng sẽ không đi về tay không.”
Kiều Nhược Tuyết đứng dậy, trên môi vẫn giữ nụ cười, “Tôi đã ở bên cạnh hầu hạ Hoắc Lâm lâu như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu, những thứ xứng đáng thuộc về tôi. Chấn Dạ, cậu suy nghĩ thêm một chút đi nhé.”
Nói rồi cô cầm túi xách rời đi với điệu bộ kiêu ngạo.
Người phụ nữ điên!
Trình Chấn Dạ ngả người tựa vào thành ghế sô pha, ánh mắt đanh lại.
Cô ta đang uy hiếp hắn sao? Rốt cuộc là dựa vào đâu mà lại dám huênh hoang như vậy chứ?
[...]
Uyển Nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ liền giật mình bừng tỉnh, cảm giác cơ thể nặng trĩu không thể nào cử động được, nhìn xuống mới thấy bản thân đang bị trói chặt trên chiếc ghế.
Bỗng nhiên có chút hoảng loạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tình huống gì đây, chẳng phải cô đang trên đường đến Ảnh Thị sao?
Cô luống cuống nhìn xung quanh thì phát hiện một người đàn ông đang đứng cách đó không xa liền gọi lớn, “Anh là ai? Anh bắt cóc tôi sao?”
Mãi không thấy người đó trả lời, Uyển Nhiên mất bình tĩnh hét lớn, “Mau thả tôi ra, các người là ai hả, thả tôi ra... Có ai không cứu tôi với...”
“Đừng gọi nữa, không ai nghe thấy đâu.”
Uyển Nhiên sững người liền im bặt đi, mọi phán đoán trong đầu bỗng chốc tan biến trong giây lát.
“Dục Sơ...?”