Kết hôn, hắn đang đùa đúng không?
Lộ Uyển Nhiên lạc luôn cả bản thân mà nhìn chằm chằm vào ông chủ, dường như chưa thể tin vào những lời mà mình vừa nghe thấy. Nhìn sắc mặt hắn chẳng khác với thường ngày là bao, rốt cuộc là hắn nói gì vậy.
“Anh đang đùa đấy à.”
“Cô thấy tôi rỗi không?”
Người khác thì không biết, nhưng nhìn hắn thì có thể đấy. Hắn là ông chủ, muốn thế nào mà chẳng được.
Chỉ có điều, chuyện này cũng thật là kì lạ quá đi. Nếu là thật thì sao hắn phải kết hôn với cô, trong khi hai người chỉ là cấp trên cấp dưới.
“Ông chủ à...”
“Tôi bây giờ với tư cách là một người bình thường nói chuyện với cô, quên chuyện ông chủ và nhân viên đi.”
“Nhưng mà là tại sao chứ?”
Cho dù là khó khăn đến bước đường cùng, cô cũng chưa từng suy nghĩ đến việc sẽ kết hôn với một người giàu có nào cả, huống chi là ông chủ của mình. Lộ Uyển Nhiên cô làm việc kiếm tiền chỉ dừng lại ở mức tiếp rượu lấy thêm tiền hoa hồng thôi, chứ không phải bán thân.
“Cô đang rất cần tiền đúng không, tôi có thể giúp cô.”
“Sao anh...”
“Nhân tiện chúng ta có thể ký thoả thuận, hợp đồng của riêng tôi và cô, không phải giữa cấp trên cấp dưới. Chỉ cần cô đồng ý kết hôn với tôi thì mọi vấn đề về tiền bạc sau này cô không cần phải lo nữa.”
Uyển Nhiên nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của hắn rồi nhìn xuống bản thân mình. Có phải trông cô thê thảm lắm không, cô trông đáng thương lắm đúng không?
Có đến mức phải như vậy không, hắn đang dùng tiền để mua cô ư?
“Tôi làm việc ở đây chỉ đơn giản là để trả nợ, không phải để bán thân. Có thể là anh xem thường tôi, nhưng tôi sẽ không vì tiền mà xem bản thân mình như một món đồ có thể tùy ý đem tiền ra để giao dịch đâu!”
Hoặc là hắn đã hiểu lầm ý gì đó chăng? Cô dùng vẻ bề ngoài để tiếp cận đàn ông là thật, nhưng những người đàn ông đó rơi vào tay cô cũng đáng đời cả thôi. Đám đàn ông háo sắc ngu ngốc.
“Nguyên tắc làm việc của tôi không tồn tại việc dùng người để giao dịch.”
Trình Chấn Dạ bước đến trước mặt cô, trầm giọng, “Cô cần tiền, cùng lúc tôi cũng đang cần một người để kết hôn. Cô có thể nghĩ đơn giản như là một cuộc trao đổi, hoặc là chúng ta có thể đều đang lợi dụng lẫn nhau.”
Người giàu đúng là dễ dàng thật, chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết.
“Anh có nguyên tắc của anh, tôi cũng có nguyên tắc của tôi. Có vẻ anh đã tìm nhầm người rồi, ông chủ, chắc là anh nên tìm một người khác đi.”
Biết là trên đời này ai cũng đều mê tiền, nhưng cô là mê tiền còn lý trí, cô sẽ không đánh mất bản thân đâu.
Không cần vội, có vẻ như cô cũng chưa hoàn toàn hiểu hết được ý của hắn. Là cô nói không để ý nhưng từ lâu trong lòng đã tự hình thành một ý nghĩ, giống như là nếu như vì tiền mà dày mặt bám theo một người đàn ông, thì chẳng khác nào là đang bán thân cả.
Khoé môi của hắn hơi cong lên mà không nói gì.
Uyển Nhiên nhìn hắn cảm thấy khó hiểu. Hắn đang cười à, sao hắn lại cười?
“Có phải vì hôm trước tôi cầm tiền của anh nên anh mới như vậy đúng không? Tôi vẫn chưa tiêu một đồng nào hết, tôi sẽ trả lại cho anh ngay.”
“Cô giữ lại đi, tôi cũng không cần số tiền đó.”
Hắn trước giờ cũng không dùng tiền mặt, giờ mà lấy lại thì cũng phiền phức lắm. Vả lại số tiền đó với hắn cũng chẳng đáng là bao, có hay không cũng đều như nhau.
“Còn nếu cô không muốn nhận thì vứt đi cũng được.”
“Anh...”
“Có lẽ cô vẫn cần thời gian để suy nghĩ đến việc vừa nãy tôi đề cập, tôi cho cô thời gian ba ngày, quyết định xong rồi thì hãy đến tìm tôi.”
Trình Chấn Dạ không cho cô một cơ hội đáp trả nào nữa, hắn nói xong rồi bình thản rời đi. Chuyện đến nước này rồi sao hắn vẫn có thể bình tĩnh đến vậy nhỉ.
Hắn không hề ép buộc cô, vậy nên cô cứ từ từ mà suy nghĩ.
Uyển Nhiên vẫn còn mơ hồ đứng bất động một chỗ, những lời hắn nói vẫn không ngừng hiện lên trong đầu.
“Anh ta nghĩ mình là ai vậy chứ...”
...
Dục Sơ theo hắn về phòng, do dự một lúc rồi cũng lên tiếng, “Cậu Trình, cậu đã quyết định rồi sao?”
“Chuyện gì?”
“Kết hôn với Lộ Uyển Nhiên.”
Hắn nhàn nhã tự rót một tách trà, hương trà nhẹ nhàng toả ra thơm phức, thư thái dễ chịu.
“Cậu nghĩ thế nào?”
“Dù sao chuyện kết hôn cũng là một việc trọng đại, kết hôn với nhau rồi sẽ phải sống chung không chỉ ngày một ngày hai, mà cậu với cô Uyển Nhiên đó quan hệ cũng không được rõ ràng. Hơn nữa liệu rằng cô ấy có đối mặt được với những chuyện phức tạp sau khi kết hôn hay không... Quan trọng nhất vẫn là cậu Trình, người đồng hành cùng cậu có vai trò không nhỏ đối với việc giúp ích cho cậu những việc sau này.”
Trình Chấn Dạ quả nhiên không nhìn lầm người, Dục Sơ suy nghĩ còn chu đáo hơn cả hắn nữa. Nhưng hắn đã quyết định rồi, chỉ cần đợi câu trả lời của cô nữa thôi.
“Còn những chuyện sau này tôi tự biết tính toán.”