Uyển Nhiên đang thảnh thơi nằm xem điện thoại trên giường, bỗng nhiên điện thoại kêu lên một tiếng thông báo làm cô ngồi bật dậy.
Ngồi yên lặng vài phút sau đó cô liền chạy đến thư phòng.
“Trình Chấn Dạ.”
Đã gần nửa đêm rồi, chuyện gì mà cô lại kích động như vậy nhỉ. Hắn còn công việc phải làm nên chưa ngủ được, đã dặn cô ngủ sớm rồi còn gì.
Trình Chấn Dạ ngẩn lên, trông vẻ mặt cô vui sướng vô cùng.
“Sao thế?”
“Anh xem này, tôi được chọn rồi!”
Ảnh Thị vừa mới gửi thông báo đến bảo cô đã vượt qua vòng phỏng vấn rồi, tiếp theo sẽ chuẩn bị bước vào quá trình đào tạo.
Hắn cầm điện thoại cô đọc một lượt, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Tạ Nhân Phi làm việc năng suất vậy, không đợi tới sáng mà nửa đêm ai lại đi thông báo mấy cái này...
“Sau khi được chọn vào vòng tiếp theo, trong thời gian tập luyện sẽ còn rất nhiều bài kiểm tra, em cần phải vượt qua tất cả và trở thành một trong ba người đứng đầu bảng xếp hạng, khi đó em mới thực hiện được ước mơ của mình.”
Uyển Nhiên gật gù nghe hắn nói. Một thông báo này chưa phải là tất cả, nó mới chỉ là bước đầu tiên thôi, cô cần phải trải qua một chặng nữa.
Trình Chấn Dạ cất đi những tập tài liệu vừa mới làm, nhìn chung thì cũng giải quyết xong cả rồi, hắn sẽ dành chút thời gian để nói chuyện với cô vậy.
“Ba ngày nữa em sẽ xuất phát đến điểm đào tạo, đó là một nơi luyện tập khép kín. Thời gian đào tạo là ba tháng, trong ba tháng đó em không được phép ra ngoài mà sẽ ở lại kí túc xá, em cũng không được tùy ý sử dụng điện thoại. Có thể nói trong ba tháng tới cuộc sống của em sẽ chỉ có hai từ ‘luyện tập’ thôi.”
Nghe thôi đã thấy khó thở rồi, vậy mới nói môi trường đào tạo một người trở thành người của công chúng khắc nghiệt vô cùng.
Uyển Nhiên đã trải qua khổ sở, cô rất giỏi chịu đựng nên chắc là sẽ không sao đâu. Cô tự tin nhất định mình sẽ làm tốt.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nhưng cũng vừa phải thôi, cô mà quá sức đổ bệnh sẽ kéo theo cả hắn luôn đấy.
“Khi bước vào đó rồi, em sẽ chỉ là một cô gái bình thường, mọi thông tin của em sẽ được kiểm soát chặt chẽ, kể cả những mối quan hệ bên cạnh em. Cho nên chuyện tôi và em kết hôn, và mối quan hệ của chúng ta tuyệt đối cũng được bảo mật.”
“Ồ, vậy nếu như tôi có vô tình gặp anh thì phải tỏ ra không quen biết gì đúng không?”
“Cái đó thì em muốn sao cũng được, cũng không ảnh hưởng tới tôi.”
Cô cư xử với hắn bình thường cũng được mà, cần gì phải miễn cưỡng tỏ ra không quen biết...
Trình Chấn Dạ nhìn cô rồi nói tiếp, “Em bước vào đó cũng như là bước vào một thế giới khác, trong đó có đầy đủ loại người khác nhau, em cẩn thận một chút đừng để bị tác động ảnh hưởng.”
“Tôi biết rồi.”
Hôm nay tự nhiên Trình Chấn Dạ nói nhiều đến lạ thường, hắn lo lắng nên mới dặn dò cô kĩ càng vậy sao?
“Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ.”
Hắn đứng dậy đi vòng qua bàn đặt tay lên lưng cô rồi đẩy đi. Nhiều khi hắn không chịu được sự chậm chạp đó của cô nên mới phải làm vậy, cô cũng quen rồi.
Như mọi ngày, hai người cùng nằm trên một chiếc giường lớn. Đêm nào cũng vậy, ban đầu thì thân ai nấy giữ, nhưng sáng dậy lại thấy ôm nhau ngủ lúc nào không hay. Nhưng cũng chỉ có cô chủ động, hắn thì tự biết cách “bảo vệ bản thân” mình mà.
“Lộ Uyển Nhiên.”
“Hả?”
“Nhích người sang đây.”
Uyển Nhiên nhìn khoảng trống chính giữa rồi lại nhìn hắn. Bảo cô nằm gần lại với hắn sao?
Thấy cô vẫn ngơ ngẩn nằm yên không nhúc nhích thì hắn đưa tay trực tiếp kéo cô vào lòng mình. Hắn luôn cho cô cơ hội thực hiện ngay lời đầu tiên hắn nói nhưng cô vẫn luôn không nghe, mà hắn thì có bao giờ nói lại lần thứ hai đâu.
Uyển Nhiên bị kéo vào căng thẳng đến nín thở, cả thân người trở nên cứng nhắc không dám cử động. Tư thế này nhìn ám muội thế nào chứ, lỡ như cô vô tình kích động đến dòng máu nào trong hắn thì sao.
Trình Chấn Dạ xoay người cô lại đối diện với mình, thấy đôi mắt cô nhắm nghiền lại nổi hứng muốn trêu.
“Em nhắm mắt làm gì?”
“Không phải là… nói ngủ sao.”
“Em ngủ được à?”
Giờ này mà cô ngủ được mới là chuyện đấy.
Uyển Nhiên bất đắc dĩ bị hắn làm cho mở mắt, nhìn gương mặt điển trai trước mắt làm cô không chống cự được nữa liền bị cuốn vào trong đôi mắt sâu thẳm đầy ý tình ấy.
Gương mặt hắn tiến sát lại gần, cô vẫn không dám nhúc nhích.
Biết mà, giờ này thì hắn cũng chẳng có ý gì tốt đẹp đâu.
Hai đầu mũi chạm nhau, và điểm dừng ngay tại vị trí đó. Hắn không có hành động gì khác nữa ngoài việc để cho chiếc mũi hai người kích thích lẫn nhau.
Cô bị làm nhột đến mức gương mặt lẫn hai tai đỏ ửng, cảm giác khó chịu trong người, rốt cuộc là hắn định làm gì thế.
Uyển Nhiên không chịu được nữa đưa hai tay lên ngực hắn đẩy ra nhưng vẫn bị hắn giữ lại. Khuya rồi nhưng sao đầu óc cô vẫn vô cùng tỉnh táo thế này. Bất chợt hình ảnh rạng sáng hôm trước hiện lên trong đầu khiến cô rụt người lại.
Đừng nhé, hắn mà có ý nghĩ như vậy nữa thì xong cô rồi. Ngày mai cô còn phải đến gặp anh trai và ba ngày nữa phải đến điểm đào tạo, cô không thể xuất hiện trước mọi người với bộ dạng như thế được.
“Trình Chấn Dạ, đừng như vậy…”
Giọng nói cô thút thít truyền tới tai hắn, bất giác làm khóe môi hắn cong lên.
“Hửm?”
“Đừng làm như thế.”
“Tôi làm gì em?”
Uyển Nhiên tuy phản đối kịch liệt trong đầu nhưng cô không có đủ mạnh mẽ để vùng dậy trước hắn, đối diện với hắn, cô tự nguyện chịu thua, cô không đấu lại.
Trình Chấn Dạ đương nhiên hiểu ý cô, hiểu rõ là đằng khác.
Nhưng hắn chỉ hôn thôi, không làm gì nữa đâu, chỉ sợ đến cuối cùng người khó chịu vẫn chỉ là cô thôi.
Đôi môi cô thế là bị hắn chặn lại, những lời muốn nói cũng bị hắn nuốt chửng. Cô nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, đồng ý bị khuất phục.