Ngày hôm sau.
“Cô Lộ, có một người phụ nữ họ Thẩm đến. Cậu chủ hiện không có ở đây nên tôi chỉ đành hỏi cô, có tiếp không ạ?”
Phụ nữ sao? Dục Sơ từng nói là chưa từng có người phụ nữ nào lên tầng này mà, sao bây giờ lại có một người phụ nữ đến tìm vậy?
Hắn và Dục Sơ từ sớm đã đi đâu rồi cô cũng không biết nữa. Nếu người phụ nữ đó đã lên đến nơi rồi mà không cho người ta vào thì cũng kỳ quặc, nhỡ người đó việc gấp gì thì sao, cô cũng không có lý do gì để từ chối.
“Vậy mời cô ấy vào nhà đi.”
Uyển Nhiên tranh thủ bôi thêm một chút kem che khuyết điểm che đi những dấu vết mờ ám trên cơ thể rồi mới ra ngoài.
Người phụ nữ kia đã được mời vào phòng khách rồi, nhìn bóng lưng thôi đã cảm nhận được cô ấy có vẻ là một người dịu dàng, tao nhã. Gương mặt cũng rất xinh đẹp, nhưng sao lại thấy quen thế nhỉ?. truyện tiên hiệp hay
“Chào cô, không biết cô là…”
“Cô là Lộ Uyển Nhiên đúng không, chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Chào cô, tôi là Thẩm Tuyên.”
Thẩm Tuyên?
Chẳng phải là…
Buổi tiệc mừng thọ ngày hôm đó, tiểu thư nhà họ Thẩm và cũng là vị hôn thê hờ của Trình Chấn Dạ - Thẩm Tuyên?
Ôi trời, sao cô ấy lại tìm đến tận đây vậy? Đừng nói là vì bị Uyển Nhiên “cướp” vị hôn phu nên đến để đánh ghen đấy nhé?
Uyển Nhiên ngây ngốc đứng nhìn mà quên cả phản ứng, cũng không biết là nên làm gì bây giờ. Trình Chấn Dạ đi đâu mất rồi cơ chứ, vốn dĩ đây là chuyện của hắn mà, có liên quan gì đến cô đâu.
“Chào Thẩm tiểu thư, cô ngồi đi.”
Thẩm Tuyên mỉm cười vui vẻ ngồi xuống.
“Cô không cần khách sáo vậy, gọi tôi Thẩm Tuyên là được rồi.”
Được thôi, Thẩm Tuyên thì Thẩm Tuyên.
Uyển Nhiên cũng ngồi xuống phía đối diện, đợi người làm mang trà ra rồi mới nói, “Trình Chấn Dạ đã ra ngoài từ sớm rồi, tôi cũng không biết khi nào anh ấy mới về.”
“Cũng không sao cả, có cô rồi còn gì, cô là vợ của Trình Chấn Dạ mà.”
Uyển Nhiên vẫn giữ nụ cười khách sáo nhìn Thẩm Tuyên.
Đôi môi nhỏ nhắn kia nói ra lời như thế không biết có ẩn ý gì không, cô hoàn toàn không nhìn ra gì cả. Nếu như có hắn ở đây thì có lẽ đã đọc được tâm tư của người ta từ lâu rồi.
“Hôm nay cô đến đây là để…”
“À, tôi chỉ muốn đến để nói cho hai người biết là nhà chúng tôi và Hoắc gia đã hủy bỏ hôn ước rồi, nên hai người không cần phải lo tôi có ý đồ chia rẽ gì đâu.”
Thẩm Tuyên thoải mái nhìn cô cười nói, trông có vẻ thân thiện không giống như vẻ ngoài là một cô tiểu thư kiêu ngạo.
“Mới thoạt nhìn Trình Chấn Dạ thì tôi đúng thật là có ấn tượng, nhưng anh ấy quá bá đạo, không giống với mẫu người bạn trai tôi muốn có.”
Uyển Nhiên bỗng cảm thấy trong lòng vui vẻ dễ chịu hơn rất nhiều.
Nói vậy có phải là Trình Chấn Dạ bị chê không nhỉ, bất ngờ thật đấy!
“Đúng thật thì so với tôi thì cô trông xứng đôi với Trình Chấn Dạ hơn, hai người trai tài gái sắc rất đẹp đôi đấy.”
“Cảm ơn cô quá khen. Nhưng mà cô dám gọi thẳng tên Trình Chấn Dạ vậy hả, anh ta đáng sợ lắm đó…”
“Nếu cô không muốn thì tôi sẽ không gọi như thế nữa. Nhưng mà trước mặt anh ấy thật sự thì tôi cũng không dám gọi vậy đâu, cô đừng mách lại nhé.”
Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc bật cười. Cảm giác bây giờ đột nhiên thoải mái đến lạ, lúc đầu còn có vẻ khó xử nhưng sau khi nói chuyện một lúc thì dường như lại thân thiết hơn rất nhiều.
Chỉ cần không cùng chung ý thích thì có thể vừa gặp đã thân rồi!
“Uyển Nhiên, cổ của cô...”
Uyển Nhiên vừa nghe liền lập tức phản ứng đưa tay che cổ lại. Thẩm Tuyên sẽ không nhìn ra đâu đấy chứ...
“À là, bị mũi chích thôi.”
“Ồ, hoá ra là muỗi chích. Chắc là con muỗi này lớn lắm nhỉ.”
Thẩm Tuyên nói rồi vô thức đưa tay che miệng, như là đang nhịn cười.
Cũng không phải là đứa con nít ba tuổi, rõ ràng như vậy làm sao mà qua mắt cô được!
Uyển Nhiên và Thẩm Tuyên vui vẻ nói chuyện thêm được một lúc thì Trình Chấn Dạ trở về, còn có cả Tạ Nhân Phi, hai người vừa bước vào nhà cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khó hiểu.
“Cậu chủ về rồi.”
Trình Chấn Dạ vừa bước tới đã thẳng thắn hỏi, “Sao cô lại ở đây?”
Biết hắn là người thẳng tính rồi, nhưng ai lại hỏi trực tiếp vậy chứ…
Hắn không thích người lạ đến nhà, hôm nay Thẩm Tuyên lại đến đây Uyển Nhiên sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì đó đành kéo nhẹ tay hắn.
“Là tôi đã mời cô ấy vào.”
Thẩm Tuyên không muốn mọi người khó xử nên cũng lên tiếng, “Xin lỗi vì không nói trước một tiếng mà đã đến, lúc đầu đúng là tôi muốn tìm gặp anh Trình nhưng giờ đã có Uyển Nhiên rồi nên không cần nữa. Những gì muốn nói tôi đã nói với cô ấy rồi, nhờ cô chuyển lời lại giúp tôi nhé Uyển Nhiên. Cũng không có việc gì nữa nên tôi xin phép.”
Thẩm Tuyên khẽ nháy mắt với Uyển Nhiên một cái rồi cúi chào rời đi. Không có Dục Sơ nên Tạ Nhân Phi bất đắc dĩ phải giúp hắn tiễn khách.
Nhìn Thẩm Tuyên đi rồi cô mới quay sang Trình Chấn Dạ.
“Cô ấy nói Thẩm Gia và Hoắc Gia đã hủy bỏ hôn ước rồi, bảo hai chúng ta không cần lo bị cản trở.”
Trình Chấn Dạ vẻ mặt không chút cảm xúc ngồi xuống sô pha, tiện tay tự rót cho mình một tách trà.
“Có hủy hôn hay không thì có liên quan gì đến tôi và em đâu chứ.”
“Nhưng dù sao cô ấy cũng có ý tốt, anh không nên thờ ơ như vậy.”
Hắn thờ ơ thì có sao, đâu phải là chuyện gì quá lạ lẫm. Không phải là vì thấy hắn đối đãi đặc biệt với cô nên cô lầm tưởng rằng đối với ai hắn cũng tốt tính như vậy đấy chứ?
“Không thì em muốn thế nào, muốn tôi ôm rồi nói cảm ơn với cô ta à?”
“Không… có ý đó.”
Nếu mà như thế thật thì hắn là ai chứ không phải Trình Chấn Dạ nữa rồi!
“Cơ mà Thẩm Tuyên bảo anh không phải mẫu bạn trai lý tưởng của cô ấy đấy. Thật không ngờ cũng có ngày ông chủ bị cho ra rìa!”
Trình Chấn Dạ khẽ nhếch môi.
Sao vậy, cô đắc ý như vậy để làm gì chứ?
Nhưng việc người khác có thích mình hay không vốn chẳng phải là điều hắn quan tâm.
“Thế còn em?”
“Tôi sao cơ?”
“Mẫu bạn trai lý tưởng của em là gì?”
Mẫu bạn trai lý tưởng của cô sao?
Câu hỏi bất chợt của hắn khiến cô phải suy nghĩ, tại cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này bao giờ. Từ lúc nhận thức được bản thân phải trang trải cuộc sống này thế nào thì cô chỉ kịp nghĩ đến mỗi việc phải kiếm tiền ra sao thôi.
Có lẽ sẽ thực tế một chút…
“Không chỉ yêu mỗi tôi mà còn phải đối xử tốt với anh trai tôi nữa. Không cần phải quá giàu có, có công việc làm ổn định là được, và tôi và anh ấy sẽ cùng nhau cố gắng để gầy dựng nên một cuộc sống tốt hơn.”
Nhưng mà với tình hình bây giờ thì chỉ cần một bước nhỏ thì đã có thể bước qua những việc đó rồi.
Đối với Trình Chấn Dạ thì dễ như trở bàn tay.
“Thế còn anh, mẫu bạn gái của anh là gì?”
“Không có.”
“Không có sao?”
Với một người điều kiện vô cùng tốt như hắn mà chưa từng nghĩ đến việc sẽ tìm một người bạn gái như thế nào ư?
Chỉ là hắn chưa kịp nghĩ mà người đó đã xuất hiện rồi!
“Có lẽ là thích tiền, và biết tiêu tiền là được.”
Yêu cầu này cũng quá khoa trương rồi đó. Thế thì chẳng phải hơn nửa thế giới này ai cũng đều có thể trở thành bạn gái hắn sao…
Phải vậy, tiêu chuẩn của hắn đã hạ thấp tới mức đó rồi, hiện tại thì không còn ai thích hợp hơn cô đâu.
“Từ bây giờ em hãy chuẩn bị đi, vài hôm nữa công ty sẽ tổ chức tuyển chọn thực tập sinh để đào tạo nghệ sĩ, chút nữa Tạ Nhân Phi sẽ nói rõ hơn với em.”