“Anh có nhu cầu cùng một đêm không?”
“Sao, muốn tôi mua một đêm của cô à?”
Cô gái chủ động dâng mình tới miệng, đột nhiên không trả lời nữa. Những người trước giờ cô từng đề xuất họ đều đồng ý ngay, nhưng sao người đàn ông này lại hỏi cô như vậy. Hắn hiểu ý cô, nhưng lại cố tình vạch trần khiến cô chẳng khác nào đang bán thân cả!
Thấy cô im lặng, hắn cũng tùy tiện nói ra một lời đồng ý, “Được.”
“Phòng 409, tôi đợi cô ở đó.”
Người đàn ông nói rồi quay đi để lại bóng lưng cao lớn đầy cao ngạo.
Lộ Uyển Nhiên nhìn hắn mà ngẩn người một lúc. Sao tự nhiên cô lại cảm giác như mình đã trở thành con mồi rồi?
Lúc hắn vừa bước vào cô đã cảm thấy hắn không giống như những người đàn ông cô từng gặp qua. Hắn có khí chất riêng không thể hoà lẫn vào người khác, một chút phóng khoáng, một chút kiêu ngạo. Có thể không hề đơn giản như cô nghĩ, nhưng cô vẫn muốn thử.
Lộ Uyển Nhiên lấy lại tinh thần vào vấn đề chính. Phòng 409 đúng không, được cô tới đây.
Lúc cô xuất hiện trước căn phòng đó thì trên người đã thay một bộ quần áo khác, có một chút quyến rũ nhưng vẫn rất kín đáo, đủ để che đi những thứ cần che. Khoác lên thân mình mảnh khảnh, đầy đặn kết hợp với nhan sắc thanh thoát yêu kiều của cô thì còn dư sức câu dẫn thêm vài người đàn ông nữa.
Hắn bước ra từ nhà tắm, thấy cô đã đến thì cũng không vội. Hắn thong thả bước đến bộ ghế sô pha sang trọng, ung dung cầm chiếc điện thoại làm việc gì đó.
Uyển Nhiên suýt chút nữa thì trở nên gượng gạo bởi cô chưa gặp phải tình huống thế này bao giờ. Hắn không cảm thấy khẩn trương, ham muốn bởi cô sao?
Không gian im lặng ngưng đọng một lúc lâu, cô không chịu được đành lên tiếng. “Tôi có thể biết tên anh không?”
Hắn không nhìn cô, nhưng vẫn nhiệt tình đáp lời, “Trình Chấn Dạ.”
Cái tên này nghe có vẻ quen tai, nhưng nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra được. Thôi vậy, làm việc chính trước rồi tính tiếp.
“Vậy anh Trình, tôi đi chuẩn bị một chút rượu nhé.”
Sau khi cô đi rồi Trình Chấn Dạ mới ngẩn đầu lên, đôi mắt khẽ nheo lại không rõ ẩn ý.
Không bao lâu Uyển Nhiên đã trở lại, trên tay cô cầm một bình rượu vang đỏ cùng hai chiếc ly thủy tinh. Không ngần ngại, dáng người mảnh khảnh đã ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cô rót đầy một ly rượu đưa đến trước mặt hắn nhẹ giọng mời, “Mời anh Trình.”
“Rót rượu, không ai rót thế này cả.”
Rót rượu cũng là một loại hình nghệ thuật. Rượu là để thưởng thức không phải để giải khát, cô rót một ly đầy ắp như vậy để làm gì? Cô đối với việc tiếp rượu thế này dường như chẳng hề có kinh nghiệm gì so với những việc cô thể hiện thì phải.
Uyển Nhiên cười gượng đành hạ tay rót lại một ly khác, vẻ mặt có chút không đành lòng. Người đàn ông này sao lại để ý từng chi tiết như vậy chứ nhỉ!
“Mời anh Trình.”
Trình Chấn Dạ lúc này mới bỏ chiếc điện thoại trong tay xuống, nhận lấy ly rượu. Hắn không uống liền mà chỉ cầm nó mân mê trong tay, ánh mắt cũng điềm đạm hẳn đi.
Cô ngồi bên cạnh bỗng căng thẳng, sợ rằng hắn sẽ không uống, nếu vậy kế hoạch của cô sẽ hỏng bét.
“Có vấn đề gì sao?”
Hắn đặt ly rượu lên trên bàn, “Rượu thì thôi đi.”
Uyển Nhiên nhìn hắn, trong giây lát không thể hiểu hắn có ý gì.
Trình Chấn Dạ quay lại, không rõ ẩn ý tiến sát lại gần cô, “Cô Lộ, một đêm của cô không phải chỉ để uống rượu thôi chứ?”
Lời nói là thế, nhưng hắn không phải có ý nôn nóng. Thêm cả ánh mắt của hắn nữa, là đang mỉa mai cô sao?
Uyển Nhiên ngả người hết mức về phía sau không dám cử động, bởi khoảng cách giữa hắn và cô đang rất gần nhau, chỉ cần động đậy chút thôi là có thể chạm vào nhau rồi.
“Sao anh lại biết tên tôi?”
“Cô nghĩ sao? Cùng một đêm với người phụ nữ lạ mặt, tôi cũng nên tìm hiểu một chút về cô ta chứ nhỉ, cô Lộ Uyển Nhiên?”
Ngay lúc này cô thật sự thừa nhận mình đã chọc nhầm người rồi, người đàn ông này không hề tầm thường chút nào.
“Lúc đầu chẳng phải rất chủ động sao, sao bây giờ đến thở cũng không dám thở mạnh vậy?”
“Tôi không có.”
“Cô có.”
Lộ Uyển Nhiên mím môi.
Là chính cô câu dẫn thợ săn tới để vô tình biến mình trở thành con mồi!
“Tôi mua một đêm của cô, cũng nên làm theo trình tự trước tiên.”
Hắn đưa ngón tay trỏ chỉ vào môi mình, ý là gì thì cô cũng biết rồi đấy.
Uyển Nhiên do dự, cô lúc này đã không còn đường lui nữa rồi. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, khi đã vào rồi thì phải thu phục được cọp rồi mới ra được!
Trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, cô chắm chặt mắt từ từ hướng lại gần gương mặt người đàn ông.
Đến cả hôn cũng không biết...
Ngay giây phút then chốt quyết định hai bờ môi ấy sẽ chạm vào nhau, Trình Chấn Dạ đã kịp thời đưa tay giữ cằm cô lại, nhìn gương mặt ấy đã đỏ ửng từ lúc nào, hắn tự dưng lại nổi ý trêu chọc.
“Cô đỏ mặt gì chứ?”
“Tôi... không có.”
“Cô có.”
Không có thì tại sao lại chột dạ!
Hắn ngồi thẳng dậy nhân từ buông tha cho cô. Nghĩ gì đó rồi lại đưa ly rượu của mình cho cô uống.
Phản rồi, kế hoạch của cô thế mà bị phản ngược lại rồi...
“Nụ hôn đầu còn chưa mất, thế mà lại chủ động muốn lên giường với tôi sao.”