Đợi đến khi Nguyệt Hạ biết tin, mọi thứ đã không thể thay đổi được rồi.Cô ngồi trên xe bảo mẫu, gấp rút đến trường đại học.
"Sao chuyện này có thể lộ ra cơ chứ?"
Nguyệt Hạ tức giận gào lên "Em bảo chị xử lý hắn ta rồi cơ mà"
Nguyệt Hạ đỏ mắt nhìn người quản lý của mình.
Ngay giây phút đầu tiên khi tìm người vẽ hộ, Nguyệt Hạ đã nghĩ đến hậu quả sau này.
Cô đã lường trước được mọi chuyện.
Cô thậm chí cũng thuê người dằn mặt người kia hàng năm.Cô muốn hắn ta biến mất khỏi thành phố này.Thậm chí đôi lúc, Nguyệt Hạ cũng muốn người này chết đi cho rồi.
Chỉ có người chết mới biết giữ kín bí mật.
Nhưng Nguyệt Hạ ngàn vạn lần không ngờ mọi chuyện lại vỡ lỡ vào lúc này.
Cô không thể tin được.
Dù tên kia vẫn còn sống, Nguyệt Hạ tin rằng hắn ta sẽ không đủ dũng khí để đi tố giác.Hơn nữa, hắn ta không dám.
hắn ta nghèo kiết xác, lấy gì để đấu với cô được.Chắc chắn phía sau hắn ta có người, một kẻ nào đó lợi dụng hắn ta để làm hại cô.
Mà người Nguyệt Hạ có thể nghĩ được bây giờ chỉ có Mạc Linh.
Hai người bọn họ có thù oán.
Mạc Linh chắc chắn sẽ làm mọi thứ để hãm hại cô.
Nhưng rõ ràng, cô và bố mình đã lật tung thành phố này lên rồi.
Bọn họ không thấy chút tin tức nào về Mạc Linh cả.
Thêm đó, nếu Mạc Linh xúi giục người kia, cô chắc chắn phải có tiền, rất nhiều tiền.
Nhưng Mạc Linh làm đâu ra tiền? Đó chính là vấn đề.
"Nguyệt Hạ em đừng quên chuyện này em không nói với chị", chị Phương lạnh lùng nói.
Chuyện này chị cũng mới biết.Bằng cấp của Nguyệt Hạ luôn là một trong những điểm để đội marketing pia.
Bây giờ lại hay rồi.
"Có gì em nói thẳng ra đi không đến lúc ấy chị cũng không cứu nổi em", chị Phương nói thêm.
Chị vốn nghĩ mình đã biết tất cả về Nguyệt Hạ rồi.Nhưng hiện giờ xem ra, chị còn rất nhiều điều không biết về cô.
Nguyệt Hạ nham hiểm, độc ác hay tính kế người khác cũng được.Nguyệt Hạ không giống như vẻ bề ngoài chị cũng chấp nhận.
Chị yêu cầu rất thấp với cô, mọi chuyện đều phải nói cho chị biết.Chị không phải muốn quản Nguyệt Hạ mà chỉ muốn phòng bị trường khi mọi thứ xảy ra mà thôi.
Nguyệt Hạ thông minh.
Phía sau cô không chỉ có ông Trần mà còn có cả Hoàng Quân.
Chị Phương không phủ nhận đó là một trong những nguyên nhân khiến chị đi theo Nguyệt Hạ, Nhưng bây giờ xem ra, cô cũng không quá thông minh cho lắm.
Nếu chị biết, tên kia đã biến khỏi thế giới lâu rồi chứ không phải giờ còn nhởn nhơ ở đó.
Nguyệt Hạ tức giận đáp trả: "Nói cái gì mà nói? Bây giờ em ra nông nỗi này không phải chị nên lo liệu giải quyết sao?"
Nguyệt Hạ chưa bao giờ nghĩ mình sai.Cô chẳng qua chỉ muốn biến bản thân thành một người hoàn hảo nhất mà thôi.
Chỉ có người hoàn hảo như cô mới xứng với Hoàng Quân, Mạc Linh không là gì so với cô cả.
"Ngoại trừ tức giận, em có thể làm được gì?"
Chị Phương lạnh lùng nói "Bình tĩnh lại cho chị.Sắp đến trường học rồi, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau."
Chị Phương nghĩ đáng nhẽ chị nên đi một mình, không để Nguyệt Hạ đi cùng.Nguyệt Hạ là ngôi sao, sẽ bị cánh phóng viên chú ý đến.Hơn thế, hiện giờ trạng thái của cô không thích hợp xuất hiện trước cánh truyên thông.
Nguyệt Hạ nghe quản lý của mình nói liên đạp mạnh vào ghế phía trước rồi nhanh chóng thu lại dáng vẻ giận dữ.
Cô biết diễn kịch.
Cả cuộc đời cô là một màn kịch, luôn luôn phải diễn khiến cho người khác hài lòng.
Nguyệt Hạ được che chắn kín đáo rồi cùng chị Phương bước vào trường học.
Hiện giờ là buổi trưa, sinh viên trong trường khá thưa thớt.
Bọn họ đỗ xe ngay gần khu hành chính, đi không đến năm phút là đến nơi.
Điều này khiến chị Phương yên tâm là sẽ không bị quá nhiều người chú ý.
Tuy vậy, không biết vô tình hay cố ý, vài sinh viên nhìn thấy bọn họ liền chụp ảnh lại.
Các sinh viên bàn tán vì nhìn người kia khá giống diễn viên nổi tiếng Nguyệt Hạ.
Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ bàn tán mà không tiến vào tòa nhà hành chính.
Vài người khác tò mò, tiến hẳn vào bãi đỗ xe của trường học để xem xét.
Chị Phương và Nguyệt Hạ không biết những điều này.
Bọn họ nhanh chóng lên văn phòng thầy hiệu trưởng.
Nguyệt Hạ cũng biết thầy hiệu trưởng của trường.
Năm đó, bố cô tốn không ít tiền để có thể nhét Nguyệt Hạ vào trường.
Thực ra, cô chọn đại một trường đại học không cần năng khiếu hoặc vào trường điện ảnh sẽ tốt hơn.Nhưng Nguyệt Hạ muốn ăn thua đủ với Mạc Linh nên chọn ngôi trường này.
Ngoài ra, bên cạnh đại học Mỹ thuật là đại học Kinh tế, Hoàng Quân học ở đó.
Vì vậy, Nguyệt Hạ nhất quyết phải vào bằng được ngôi trường này dù rằng cô chẳng có chút tài năng nào.
Có lẽ đây là quyết định khiến cô hối hận cả đời mất.
Chị Phương gõ cửa phòng, được người bên trong đồng ý liên cùng Nguyệt Hạ bước vào phòng.
Trong phòng không phải thầy hiệu trưởng mà Nguyệt Hạ quen thuộc mà là hai người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Nguyệt Hạ càng lo lắng hơn.
"Mời hai người ngồi", người đàn ông ngồi phía đối diện lên tiếng.
Chị Phương và Nguyệt Hạ gật đầu, nhanh chóng ngồi xuống cùng phía với người đàn ông còn lại.
"Tôi là Duy Kiên, là phó giám đốc Sở Giáo dục & đào tạo của thành phố S", ông Kiên giới thiệu, "Có đơn tố giác đến sở về chuyện của cô Nguyệt Hạ.Qua quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện việc tốt nghiệp là cô Mạc Linh bị vu oan.Những bản vẽ trước kia của cô Nguyệt Hạ đều do người khác vẽ thay” Ông Kiên không nể nang, nói thẳng mọi chuyện.
Nguyệt Hạ là minh tinh, là người nổi tiếng đi chăng nữa cũng không thay đổi được chuyện này.Diễn viên không có quan hệ trong giới chính trị, tay có dài cũng chẳng thể vươn tới được.
Vì vậy, chuyện này bọn họ cứ đúng luật mà làm không có áp lực gì cả.
Nguyệt Hạ nghe đến đây tái mặt.
Cô không ngờ chuyện năm đó bị lật lại thật.
Lúc có người gọi điện đến cô đã ngờ ngợ rồi.
Mặc dù vậy, Nguyệt Hạ vẫn nuôi hy vọng, một chút hy vọng nhỏ nhoi rằng không phải là chuyện này.
Nhưng hiện giờ, hy vọng này đã bị mấy câu nói của người đàn ông kia đánh tan.
"Xin hỏi chuyện này đã điều tra kỹ chưa?" Chị Phương hơi cau mày nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!