Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

"Chỉ đợi lệnh của em à?" Mạc Linh dựa vào hắn trêu chọc.

"Chỉ cần em gật đầu thôi", Tạ Phong ôm chặt cô nói.

Hắn không nghĩ rằng Mạc Linh dễ nói chuyện như vậy.

Nhưng càng như vậy, hắn lại càng sợ cô chỉ là đang thương hại hắn mà thôi.

Song suy nghĩ này nhanh chóng bị hắn gạt đi.

Cho dù Mạc Linh thương hại hắn, chỉ cần cô ở bên hắn là được.

Những chuyện khác không quan trọng.

"Tạ Phong", Mạc Linh khẽ gọi, "Em không thương hại anh.Nếu em cảm kích vì những chuyện anh đã làm cho em sẽ có hàng chục cách khác không phải là cách này.Em cũng chưa bao giờ thương hại anh cả"

Mạc Linh dường như hiểu suy nghĩ của hắn vội nói.

Cô biết Tạ Phong không có cảm giác an toàn nên có những suy nghĩ này.

Nhưng cô không muốn hắn phủ nhận tình cảm của mình như vậy.

Cô lại càng không muốn hắn đánh giá thấp bản thân mình.

Tạ Phong im lặng.

Mạc Linh gỡ tay hắn ra, xoay người lại.

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Tạ Phong, em yêu anh, không phải là thương hại hay cảm kích.Tạ Phong, em yêu anh."

Tạ Phong nhìn đôi mắt chan chứa tình cảm của cô cảm giác như lòng mình đang tan chảy.

Mac Linh nói tiếp: "Em sẽ chứng minh cho anh thấy."

Nói xong, cô hơi kiễng chân hôn nhẹ vào môi hắn.

Tạ Phong hơi giật mình nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hắn ôm chặt cô, quấn quýt, dây dưa với cô.

Đây là lần đầu tiên Mạc Linh chủ động hôn hắn.

Nụ hôn kéo dài không bao lâu thì bụng hắn réo vang.

Tạ Phong đỏ mặt buông cô ra.

Mạc Linh cũng rất nể tình không bật cười.Cô hơi mỉm cười nhìn hắn rồi quay lại chuẩn bị bữa ăn.

Buổi tối ấm áp cứ thế trôi qua.

Sáng hôm sau như bình thường Mạc Linh thức dậy trước.

Cô chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn rồi mới xuống cửa hàng.

Ngày hôm nay cô và chị Tiên mở cửa như mọi khi nhưng không được bao lâu cô Đoan đã gọi điện.

Hôm nay bọn họ chỉ cần làm nửa ngày mà thôi.

Bà Đoan cũng dặn Mạc Linh may thử một bộ vest.

Mạc Linh vâng dạ xong liền cùng Ngọc Tiên đóng cửa rồi về phòng.

Cô được nghỉ nửa ngày.

Mẫu vest chuẩn bị may cũng chưa nghĩ ra.

Vì vậy, Mạc Linh liền định đến công ty hắn.

Những lời cô nói tối qua với hắn cũng không phải để dỗ dành hay an ủi hắn.

Cô thực sự muốn làm như vậy.

Tạ Phong cũng trả giá không ít vì tình cảm này.

Cô không muốn hắn chịu thua thiệt.

Nhắn cho Tạ Phong một tin nhắn, Mạc Linh liền chuẩn bị đồ đến công ty hắn.

Mạc Linh biết Tạ Phong làm việc ở đâu.

Cô cũng từng gặp trợ lý của hắn rồi nên càng thuận tiện hơn.

Mạc Linh nấu nướng xong liên bắt xe đến công ty của Tạ Phong.

Công ty của hắn nằm nguyên trong một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố P.

Nơi này tập trung rất nhiều công ty lớn của thành phố P.

Thành phố P hiện giờ không chỉ tập trung phát triển ngành nghề truyền thống mà những ngành công nghiệp nhẹ cũng đang đẩy mạnh phát triển.

Đó là chưa kể vùng ven của thành phố P đang quy hoạch để xây dựng nhà máy sản xuất.

Trả tiền taxi xong, Mạc Linh liên nhanh chân bước vào tòa cao ốc.

Đây không phải lần đầu tiên cô đến đây.

Nhưng bình thường Mạc Linh đều ở bên ngoài, chưa từng vào bên trong.

Mạc Linh mới bước vào, còn chưa kịp hỏi lễ tân, Đăng Khôi đã tiến đến.

Mạc Linh là người trong lòng của sếp, anh không thể nào lơ là được.

"Sếp đang đợi em ở trên lâu", Đăng Khôi tiến đến nói.

Mạc Linh gật đầu, mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi"

Lễ tân nhìn theo bóng hai người nghĩ thâm không biết đây có phải người yêu sếp không nữa nhìn trông cũng rất gì và này nọ ấy chứ.

Người yêu anh Khôi thì chắc chắn không phải rôi.

Cô đã từng gặp người yêu anh Khôi rồi.

Chị gái ấy khá xinh, làm bên sale bất động sản.

Hơn nữa, lễ tân không nghĩ anh Khôi ngoại tình đâu.

Ai ngoại tình lại dẫn đến công ty thế này? Thang máy lên tầng, Đăng Khôi liền dẫn cô vào phòng trong góc.

Anh gõ cửa xong liền đi khỏi.

Mạc Linh cảm ơn rồi bước vào.

Tạ Phong đang ngồi trên ghế.

Hắn chẳng ngẩng đầu lên.

Hắn đang cố gắng hoàn thành xong công việc của mình.

Mạc Linh nhìn hắn rồi nhẹ nhàng đặt đồ ăn xuống bàn.

Người ta nói đàn ông quyến rũ nhất lúc làm việc quả thật không sai.

Tạ Phong trước mặt cô tràn đầy sự quyến rũ và nam tính.

Nhìn hắn mặc vest, đôi mắt chăm chú nhìn vào văn kiện dưới bàn, Mạc Linh cảm thấy lòng xao động.

Trong đầu cô cũng nảy lên mẫu áo vest phù hợp.

Chiếc áo vest đầu tiên cô đương nhiên muốn may cho hắn rồi.

Mạc Linh trong vô thức tiến về phía bàn làm việc của hắn.

Lúc này, Tạ Phong cũng ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thấy cô liền mỉm cười.

Mạc Linh hơi giật mình, mỉm cười lại bước nhanh đến bàn làm việc của hắn.

Tạ Phong cầm tay cô dịu dàng hỏi: "Sao hôm nay em lại đến đây vậy?"

"Em không được phép đến đây à?"

Mạc Linh cúi người xuống hỏi hắn "Hay anh lại giấu cô nào?"

Tạ Phong mỉm cười, kéo tay cô.

Mạc Linh nhanh chóng ngôi xuống đùi hắn.

Tạ Phong ghé vào tai cô nói: "Anh chỉ giấu vợ của mình thôi"

"Chỉ biết nói ngọt", Mạc Linh cười định đứng dậy nhưng bị hắn ôm chặt "Anh không định ăn cơm à?"

"Anh nạp năng lượng đã", Tạ Phong nói xong liền cúi xuống hôn cô.

Hắn không ngờ được Mạc Linh lại đến công ty.

Lúc cô nhắn tin cho hắn, hắn còn chẳng thấy đáng tin mấy.

Nhưng hắn biết bản thân mình lại luôn chờ mong.

Khi nhìn thấy cô trong phòng, hắn cũng rất vui sướng.

Mạc Linh đến công ty như đang thừa nhận mối quan hệ với hắn vậy.

Hôn xong, Tạ Phong cười rồi cùng cô ra bàn ăn.

Khả năng nấu ăn của Mạc Linh không quá xuất sắc.

Những món cô nấu cũng không bằng đầu bếp cao cấp nhưng đều mang hương vị gia đình khiến hắn quyến luyến.

Tạ Phong thực sự cảm nhận đây là cuộc sống hắn mong muốn.

Hơn nữa, ở bên Mạc Linh càng lâu, sự tăm tối, bạo động trong lòng hắn càng giảm đi.

Nay cả đến Duy Thiện cũng nói gần đây hắn như biến thành một người khác vậy.

Tạ Phong vừa nghĩ đến tên này thì cậu ta lại xuất hiện.

Vài tiếng xong cửa tượng trưng vang lên.

Tạ Phong còn chưa kịp nói gì, Duy Thiện đã mở cửa ra.

Giọng cậu oang oang lên: "Sếp, em tìm thấy rồi"

Tạ Phong đang ăn cơm cùng Mạc Linh liền dừng đũa.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn kẻ đầu sỏ gây tội, làm kỳ đà cản mũi bằng ánh mắt hình viên đạn.

Duy Thiện lúc này mới có cảm giác không đúng.

Cậu phát hiện mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn rồi.

Thảo nào, lúc này cậu thấy anh Khôi đã sớm đi ăn rồi.Không biết vụ này sếp sẽ xử cậu như thế nào đây.

"Giờ này là giờ nghỉ trưa rồi, cậu vẫn còn làm việc?" Tạ Phong hỏi.

"Sếp là em mải quá.Em đi ăn ngay bây giờ đây", Duy Thiện vội vã, "Anh với chị dâu ăn cơm đi nhé.Em đi đây” Duy Thiện nói xong, chân như bôi dâu chạy ra khỏi cửa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!