Bà Loan thấy vậy cũng không nói thêm nữa.Bà là mợ của Mạc Linh, là người lớn của cô.
Nhưng những lời này cũng chỉ nên nói một hai lần.
Nếu nói nhiều quá, bà sợ Mạc Linh sẽ phản cảm.
Chuyện này cứ thế được gác sang một bên.
Nhưng Mạc Linh không biết trong phòng khách ông Duy và Tạ Phong cũng đang nói điều này.
Ông Duy cũng giống bà Loan không muốn cháu gái mình bị thiệt.
Mặc dù hiện giờ tư tưởng của mọi người cũng thoải mái hơn nhưng nhiều thứ mọi người xung quanh vẫn để ý, thậm chí là nói ra nói vào nhiều.
Hơn nữa, Mạc Linh cũng mang tiếng là có một đời chồng rồi càng không thể không buông thả.
"Chú biết người trẻ các cháu không để ý", ông Duy mở lời, "Nhưng nếu có lấy nhau về cũng không thể không để ý sắc mặt của người lớn được.Mạc Linh cũng có một đời chồng rồi.Chúng ta là người trong nhà sẽ thấy không có vấn đề gì nhưng còn bố mẹ, ông bà của cháu nữa"
Tạ Phong hiểu những điều ông Duy nói.
Hắn cũng thấy vui mừng khi vẫn có người quan tâm Mạc Linh đến vậy.
Mạc Linh từ nhỏ đến lớn chẳng lúc nào nhận được đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ.
Bọn họ coi cô như cái gai trong mắt, cảm thấy không vừa lòng, không có một chút tình yêu thương nào.
Nhưng cậu mợ và gia đình bọn họ lại thực sự yêu thương Mạc Linh.
Bọn họ bao bọc cô thời gian cô khó khăn nhất.
Riêng điều này đã khiến hắn vô cùng cảm kích bọn họ rôi.
"Chú yên tâm", Tạ Phong đảm bảo, "Thực ra, cháu rất muốn tổ chức đám cưới hay kết hôn luôn.Nhưng hiện giờ Mạc Linh muốn phát triển sự nghiệp trước nên thời gian mới lùi lại.Đợi hôm nào tiện, cháu sẽ bảo bố mẹ qua bên nhà nói chuyện."
Những thứ này Tạ Phong không nói trước với Mạc Linh.
Lúc đầu, hắn sợ cô còn do dự nên không dám nói.
Còn hiện giờ, hắn nói ra những lời này cũng là để cậu mợ Mạc Linh yên tâm.
Hắn không bận tâm chuyện cô có một đời chồng rồi hay chưa.
Hắn không để ý chuyện gì cả.
Chỉ cần Mạc Linh ở bên hắn là được.
Ông Duy nghe vậy cũng an tâm.
Ông chỉ sợ sau cuộc hôn nhân đổ vỡ kia, Mạc Linh lại chịu tổn thương mà thôi.
Cuộc sống trước kia của con bé cũng chẳng tốt đẹp gì rồi.
Giờ khó khăn lắm mới tốt hơn một tý.
Ông Duy hỏi thêm Tạ Phong vài chuyện.
Ông hiểu rõ hơn gia đình hắn liền có chút lo lắng.
Gia đình Tạ Phong quyên thế như vậy không biết có khinh thường Mạc Linh nữa hay không.
Nhưng nghĩ lại, ông Duy thấy Mạc Linh cũng không kém cỏi gì cả.
Con bé đã có một đời chồng nhưng đến một đứa con cũng có.
Hiện giờ, Mạc Linh đang là nghệ nhân của Mạc Y Phường, tiên đồ rất sáng lạn.
Mạc Y Phường sau này sẽ càng ngày càng phát triển hơn.
Đó còn chưa kể con bé cũng đang học việc ở Dr & .Jess Veste, tương lai có thể trở thành thợ may nữa.
Hai người nói chuyện thêm một lúc thì vào bàn ăn cơm.
Trên bàn ăn mọi người đều vui vẻ trò chuyện với nhau.
Sự lo lắng lúc đầu của Tạ Phong cũng đã không còn nữa.
Hắn dù sao cũng là người từng trải, gặp không ít quan chức cấp cao nên cũng nhanh chóng bình tĩnh.
Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lát hai người bọn họ liên rời đi.
Bà Loan vui vẻ mời Tạ Phong bao giờ rảnh đến ăn cơm với bọn họ.
Tạ Phong mỉm cười đáp lại.
"Lúc nãy anh nói gì với cậu em vậy? Em thấy cậu vui lắm", Mạc Linh thuận miệng hỏi.
Tạ Phong nắm chặt tay cô đáp: "Anh nói sắp tới nhà anh sẽ đến gặp cậu mợ"
Mạc Linh nghe vậy liền dừng bước.Chuyện này có chút đột ngột đối với cô.
Tạ Phong cũng dừng bước theo.
Hai người đứng trên vỉa hè nhìn nhau.
Tạ Phong nhìn cô đầy dịu dàng.
Mạc Linh mân môi không biết nên nói gì nữa.
"Em giận sao?" Tạ Phong hỏi.
Mạc Linh liên lắc đầu nói: "Em chỉ thấy quá bất ngờ thôi.Anh cũng chưa nói gì với em cả."
"Bé ngốc", Tạ Phong mỉm cười, ôm cô vào lòng nói, "Anh nói em sẽ đồng ý sao?"
Mạc Linh trong ngực hẳn hơi lắc đầu.
Cô đương nhiên sẽ không đồng ý.
Hiện giờ, cô chưa có thành tựu gì.
Cô không muốn ra mắt chính thức gia đình hắn vì sợ.
Cô sợ bọn họ không thích cô, Tạ Phong sẽ khó xử.
"Anh rất muốn kết hôn thậm chí cưới em ngay bây giờ.Nhưng em nói em cần thời gian, anh có thể đợi được", Tạ Phong nhẹ nhàng giải thích, "Chỉ là nếu như vậy cậu mợ em sẽ không quá yên tâm.Anh cũng vậy.Anh rất sợ một ngày nào đó em lại chạy trốn.Vậy em có thể cho anh một sự đảm bảo được không? Để hai bên gia đình gặp gỡ, coi như là vì anh được không em?"
Tạ Phong buông cô ra.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Mạc Linh thấy bản thân mình thật quá sơ sót.
Cô không nghĩ Tạ Phong lại cảm thấy bất an như vậy.
Cô cảm thấy bản thân hắn quá ưu tú, sợ mình không bắt kịp được nên mới kéo dài như vậy.
Nhưng cô lại không nghĩ rằng Tạ Phong cũng thấy bất an.
Hóa ra, hắn cũng có lo lắng.
"Được, anh sắp xếp nhé", Mạc Linh mỉm cười nói, "Nhưng lần sau những chuyện như thế này phải nói với em"
Tạ Phong cười, gật đầu.
Hắn biết ngay mà Mạc Linh rất dễ mềm lòng.
Chỉ cần hắn nói khéo một chút, cô sẽ không trách mắng gì.Càng nghĩ vậy hắn càng cảm thấy vui vẻ.
Mạc Linh của hắn sao lại đáng yêu và dễ lừa đến như vậy cơ chứ.
Cô càng như vậy, hắn lại càng phải cố gắng giữ cô ở lại bên mình thật lâu.
Lúc này, một chiếc xe không mấy nổi bật đi ngang qua bọ họ.Hoàng Quân nhìn liếc qua cửa sổ.
Trong giây lát, hắn thấy người con gái đó thật giống Mạc Linh.
"Quay xe lại", Hoàng Quân ra lệnh cho người tài xế.
Tài xế không hiểu gì vội vã quay xe lại.
Nhưng lúc đến nơi, đôi trai gái kia đã không biết đi đường nào rồi.
Hoàng Quân đứng bần thân ở đó một lát, lắc đầu rồi rời đi.
Chắc chắn anh đã nhìn nhầm rồi.
Mạc Linh làm sao có thể ở đây được chứ.
Thêm nữa, anh và Mạc Linh đã ly hôn rồi.
Vợ hiện tại của anh là Nguyệt Hạ, là người anh yêu sâu sắc mấy năm nay, không có lý do nào anh lại nhớ đến Mạc Linh cả.
Nghĩ vậy, Hoàng Quân càng phủ nhận hình ảnh mình nhìn thấy thoáng qua.
Mạc Linh đã chính thức bước ra khỏi cuộc đời hắn rồi.
Cách đó vài con phố, bà Tuyết đang uống trà thì nhận được điện thoại của con trai mình.
Bà đáp lại vài câu rồi tắt máy, quay lại nói với chồng.
Ông Nguyên lần này cũng đi cùng bà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!