Có lời của Tạ Phong, Mạc Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.Cô yêu Tạ Phong nhưng cô cũng rất sợ.
Cô không muốn làm tổn thương Tạ Phong, muốn buông tay hắn nhưng cũng chẳng buông được.
Tạ Phong làm sao không hiểu Mạc Linh cơ chứ.
Hắn dường như hiểu cô hơn cả chính bản thân mình vậy.
Dù sao, người con gái này hắn yêu cả hai đời, không dứt nổi, không buông tay dược.
Cô như tín ngưỡng cũng là vuốt nhẹ an ủi.
Mạc Linh cầm tay hắn mỉm cười.
Có một người luôn chờ cô, có một người luôn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì cô.
Tại sao cô có thể may mắn thế nhỉ? Sau chuyện này, mối quan hệ giữa hai người bọn họ càng ổn định hơn.
Cuộc sống vẫn cứ thế trôi qua.
Mạc Linh đang nghĩ đến chuyện dẫn Tạ Phong đến nhà cậu mợ.
Bọn họ là những người thân còn lại của cô trên cuộc đời này.
Tạ Phong lại là người cô yêu, cô muốn bọn họ có thể gặp nhau.
"Em có điều gì muốn nói sao?" Tạ Phong ôm cô từ đằng sau hỏi.
Mấy hôm nay, thi thoảng hắn lại thấy Mạc Linh nhìn mình như muốn nói chuyện gì đó.
Hắn không biết cô đang băn khoăn gì nữa.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, hắn nhất định sẽ không buông tay cô.
Mạc Linh quay lại.
Cô nhìn hắn đầy chân chừ, hơi mím môi rồi dè dặt hỏi: "Anh cùng em về nhà cậu mợ được không?"
Lúc hỏi câu này, Mạc Linh rất băn khoăn.Cô không biết liệu hắn có chấp nhận hay không nữa.
Việc này có vẻ khá đột ngột.
Nhưng cô chỉ là không muốn quan hệ của bọn họ bị giấu diếm.
Hơn nữa, bố mẹ Tạ Phong cũng biết chuyện này rồi.
Cậu mợ cô lại không biết thì có vẻ không hay lắm.
Mạc Linh nhìn Tạ Phong không nói gì.
Trong thoáng chốc, lòng cô có hơi buồn.
Nhưng nghĩ lại có thể hắn chưa chuẩn bị kĩ càng.
Nếu như lần trước, Tạ Phong hỏi cô có thể đi gặp mẹ hắn không, chưa chắc cô đã nhận lời nữa là.
Vì vậy, Mạc Linh vốn định nói với hắn coi như không có chuyện gì xảy ra thì Tạ Phong đã nhanh chóng hôn xuống.
Lúc này, thân mật với cô là cách duy nhất hắn có thể thể hiện niềm vui của mình.Tạ Phong thực sự chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Hắn biết vì chuyện cũ Mạc Linh vẫn còn tổn thương.
Hắn thậm chí cũng nghi ngờ không biết cô có thực sự yêu hắn không nữa.
Chính vì vậy, Tạ Phong không thúc giục.
Hắn không muốn tạo sức ép cho cô mặc dù hắn rất muốn công khai.
Tạ Phong muốn cho cả thế giới biết Mạc Linh là người của hắn.
Tạ Phong hôn cô một lúc lâu mới buông ra vui vẻ nói: "Em không được nuốt lời đâu đấy"
Mạc Linh ngẩn người trong giây lát mới bừng tỉnh.
Cô mỉm cười nhìn hắn.
Tạ Phong vẫn lo lắng đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô nên vội giục: "Em mau gọi điện cho cậu mợ đi.Hôm nay là thứ năm rồi.Cuối tuần được không? Tháng sau là sang tháng mười hai rồi.Lúc ấy mới đi gặp thì không phải phép lắm"
Tạ Phong vừa nói vừa buông cô ra.
Hắn đi lấy điện thoại đưa cho Mạc Linh với ánh mắt đầy mong chờ.
Tạ Phong lúc này trông chẳng khác gì một chú cún con to xác cả.
Mạc Linh nhìn hắn mỉm cười, cầm lấy điện thoại rồi nhấn gọi.
Có lẽ người này còn muốn công bố với toàn thế giới ấy chứ.
"Alo cậu ạ", Mạc Linh gọi điện, "Dạ, cháu gọi để hỏi xem cuối tuần nhà mình có rảnh không ạ?7"
"Dạ, không có việc gì đâu ạ, cháu dẫn bạn về nhà ạ", Mạc Linh nhìn hắn đứng ngay bên cạnh mình nói.
"Dạ, không cần chuẩn bị gì đâu ạ.Vâng ạ", Mạc Linh nói thêm rồi cúp máy.
Tạ Phong đứng ở bên cạnh cô vui vẻ mỉm cười.
Vui vẻ xong, hắn lại bắt đầu lo lắng.
Hắn không biết nên mua quà gì cho người nhà của Mạc Linh cả.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đi gặp người nhà của Mạc Linh.
Tạ Phong có kinh nghiệm ở với người lớn tuổi.
Thi thoảng, hắn cũng về nhà thăm ông bà nữa.
Nhưng bọn họ là người thân của hắn.
Hắn có mua gì về hay không đều được cả.
Ông hắn từng đi lính.
Tính tình khá đơn giản, tiết kiệm.
Còn bà nội hắn lại càng dễ tính.
Do đó, kinh nghiệm của hắn có cũng như không Vậy.
Vì thế, cả tối hôm đó cùng mấy ngày tiếp Tạ Phong lúc nào cũng xoay quanh Mạc Linh hỏi han về nhà họ Mạc khiến cô dở khóc dở cười.
Lúc đầu, cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ Tạ Phong có thể lộ ra vẻ mặt lo âu như vậy.
Nhưng cuối cùng chỉ vì vài món đồ làm quà tặng mà hắn còn đau đầu hơn cả chuyện kinh doanh nữa.
Cuối cùng, dưới sự giày vò mấy ngày trời, Tạ Phong cũng chọn được đồ hắn ưng ý.
Mặc dù hắn có hỏi ý kiến của Mạc Linh nhưng việc lựa chọn đồ lại không hoàn toàn theo ý cô.
Mạc Linh cho rằng hắn không nên tốn kém như vậy.
Nhưng Tạ Phong nghĩ khác.
Lần đầu tiên hắn gặp gia đình cô không thể qua loa được.
Chín giờ sáng, hai người bọn họ cùng nhau vê ngõ Quỳnh.
Bây giờ, Mạc Y Phường cũng thuê thêm người nên Thùy Dương không cần ngày nào cũng phải trông quán như trước nữa.
Tính ra, hiện giờ Mạc Y Phường đã phát triển khá tốt.
Mọi thứ đều thuận lợi.
Số vải dệt ra cũng có nguồn khách nhất định.Số lượng tiêu thụ khả quan.
"Cháu chào cô chú ạ", Tạ Phong bước vào ngôi nhà bình thường có chút cũ kỹ liền chào hỏi.
Hắn cũng chẳng ngại giàu nghèo gì cả.
Theo hắn quan sát, cậu mợ còn đối xử với Mạc Linh tốt hơn nhiều so với người cha ruột thịt của cô.
"Cháu mau ngồi đi", ông Duy mỉm cười nói.
Lần trước khi Mạc Linh gọi điện, ông cũng không quá ngạc nhiên.
Dù sao, thời gian gần đây ông cũng biết cháu gái mình đang qua lại với người khác.
Nhưng lúc trước ông cũng không hỏi rõ ràng.
Mạc Linh cũng lớn rồi.
Hơn nữa lũ trẻ bây giờ có đứa nào thích người lớn can thiệp vào chuyện riêng nhất là chuyện tình cảm của mình đâu cơ chứ.
Bà Loan so với chồng mình quan sát tỉ mỉ hơn.bà có thể nhận thấy chàng trai này rất chăm sóc cho Mạc Linh.
Từng hành động, từng ánh mắt đều thể hiện sự yêu thương, quan tâm của cậu trai này.
"Cháu là Tạ Phong.Lần đầu tiên đến nhà, cháu có ít quà biếu cô chú và gửi các em ạ", Tạ Phong nói rồi nhanh chóng lấy đồ ra đưa cho mọi người.
Ông Duy thấy vậy lại càng vui vẻ.Bà Loan nở nụ cười nói câu khách sáo rồi nhận lấy đồ.
Bà biết đây là lễ nghi nên cũng không từ chối làm gì.
Mạc Linh đưa chàng trai này vê ra mắt nghĩa là hai đứa xác định quan hệ ổn định, lâu dài.
Vì vậy, chút quà này cũng là nên đưa.
Sau đó, Tạ Phong ngôi nói chuyện với mọi người trong nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!