Mạc Linh thấy hắn im lặng trong lòng càng lo lắng hơn.Cô biết yêu câu này là quá đáng.Cô biết bọn họ đã tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng cô không thể làm khác được.Bản thân cô chưa sẵn sàng.
Lúc này, nếu chính thức ở bên hắn sẽ là áp lực cho cả hai bọn họ mà cô không muốn.
Mạc Linh nhìn hắn xong cúi đầu, tự trách bản thân.
Cô ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Nhưng trong một mối quan hệ, cô chẳng thể vô tư trao đi tất cả như trước được nữa.
Cô bất công với Tạ Phong chỉ vì chuyện với Hoàng Quân mà chẳng thể cho hắn trọn vẹn.
Nhưng cô không muốn bản thân bị tổn thương thêm.Cô phải bảo vệ chính mình.
Tạ Phong đứng dậy.Mạc Linh nghe thấy tiếng bước chân.
Trong giây lát, cô nghĩ hắn sẽ rời đi.Nhưng sự thật không phải vậy.
Tạ Phong bước đến chỗ cô rồi ngồi xuống.
Hắn đưa tay nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào minh.
"Em muốn, anh sẽ chờ.Mạc Linh, anh sẽ chờ em chỉ cần em đừng đẩy anh ra xa cũng đừng biến mất là được", Tạ Phong nhẹ nhàng nói.
"Xin lỗi", Mạc Linh nghẹn ngào.
Người này bao dung cho cô quá nhiều.
Người này luôn đối xử tốt với cô.
Hắn cũng là người yêu thương, chiều chuộng và bảo vệ cô nhất.
Tạ Phong lắc đầu rồi ôm chặt cô vào lòng.
Chỉ cân Mạc Linh không biến mất cũng không cự tuyệt hắn mọi điều đều có thể.
Hắn sẽ cho cô thời gian.
Cô muốn bao lâu cũng được, hắn sẽ đứng bên cạnh cô.
Ngoài bản thân ra, hắn cũng sẽ không cho phép bất kì ai lại gần cô hay muốn cô rời xa hắn.
Mạc Linh, đời này nhất định trở thành vợ của hắn.Bọn họ cứ thế đạt thành một thỏa thuận ngầm.
Từ ngày hôm đó, mỗi buổi tối Tạ Phong đều qua chỗ cô.Hắn cũng ngủ lại dưới tình trạng cô nhắm một mắt, mở một mắt.
Nhưng Tạ Phong cũng chẳng làm gì quá đáng.Hắn biết hiện giờ cô đang rất bận.
"Sao dạo này chị hay thấy có một soái ca đứng trước cửa tiệm mình thế nhỉ?" Ngọc Tiên trêu chọc.
Chị đã không ít lần nhìn thấy người kia đi cùng Mạc Linh rôi.Hai bọn họ có vẻ rất thân mật.Chàng trai kia thậm chí còn nắm tay Mạc Linh nữa.
Có hôm, chị còn nhìn thấy anh ta đi ra từ tầng hai của cửa hàng.Nơi đó chẳng phải nơi Mạc Linh ở hay sao? Mối quan hệ của bọn chắc chắn không bình thường chút nào.
Mạc Linh mỉm cười trong chốc lát rồi nói: "Đó là bạn trai em"
Cô ban đầu cũng có ý định nói dối nhưng điều này không cần thiết.
Với tần suất ở lại ngày càng nhiều gần như đã chuyển đến ở cùng cô của Tạ phong, không sớm thì muộn chị Tiên cũng phát hiện mà thôi.Hơn nữa, xem ra cô cũng nên nói một tiếng với cô Đoan.
Nếu cô không đồng ý, cô sẽ chuyển ra.
"Úi dào, đẹp trai thế", chị Tiên trêu chọc, "Mà sao trước đây chị không biết vậy? Bọn em quen nhau lúc nào thế?"
"Trước đây anh ấy ở thành phố khác.Bọn em là bạn hồi nhỏ", Mạc Linh trả lời qua loa.
Cô không muốn nói sâu chuyện này.
Trò chuyện với chị Tiên xong, Mạc Linh vào phòng phụ giúp cô Đoan.Hiện giờ, cô đã chuyển sang học cắt rồi.
Sắp tới, cô sẽ phải tự may một bộ đồ vest cho cô Đoan kiểm tra.Hôm trước, cô Đoan cũng đưa cho cô máy may và một chiếc bàn cắt nhỏ rồi.
Vì vậy, hiện giờ phòng khách trên tầng khá chật vì vừa phải để khung dệt vừa để máy may và bàn cắt.
"Mai cháu bắt đầu cắt may thử đi để cô xem, “ thấy Mạc Linh tiến vào bà Đoan liền nhắc.
"Vâng ạ", Mạc Linh đáp lại hít một hơi sâu rồi nói, "Mấy hôm nay, cháu có người thân đến ở cùng không biết có được không ạ?"
Trước mặt cô Đoan, mạc Linh không nói được mấy từ như bạn trai hay người yêu nên đành dùng từ khác.
Cô cứ cảm thấy như cô Đoan đã biết tất cả vậy dù rằng cô Đoan còn chưa nói gì.
Bà Đoan không ngẩng đầu lên hỏi: "Bạn trai à?"
Mạc Linh không ngờ bà trực tiếp như vậy liền lúng túng.Bà Đoan mỉm cười nhưng Mạc Linh không nhìn thấy.
Bà nói: "Không sao, cháu cho ai đến ở đều được nhưng đừng làm loạn.Cô đã cho cháu ở thì cháu có quyền tự quyết.Mà thời gian này là thời gian quan trọng.Kỳ thì cũng sắp tới gần rôi cháu đừng phân tâm."
Mạc Linh xấu hổ trả lời rồi nhanh chóng đi làm việc của mình.Cô không muốn ấn tượng của mình trong mắt cô Đoan trở nên xấu xí.
bà Đoan ngẩng đầu lên thấy dáng vẻ của Mạc Linh mỉm cười.Con bé này làm cháu dâu của bà cũng không tồi.
Mạc Linh vừa làm việc vừa nghĩ nên tìm thời gian thích hợp để giới thiệu Tạ Phong với gia đình nhà cậu mợ.
Mạc Linh không muốn giấu diếm sự tồn tại của hắn.
Cô không muốn mối quan hệ phát triển quá nhanh chứ không phải là không nghiêm túc với mối quan này.
Bên kia, Tạ Phong vừa làm việc vừa tính toán chuyện tối này sẽ nấu gì cho Mạc Linh.
Gần đây, Mạc Linh rất bận.
Cô không chỉ phải chuẩn bị kỳ thi khắc nghiệt kia mà còn phải dệt vải nữa.
Tạ Phong lúc nhìn thấy cô làm việc quả thật bất ngờ.
Dáng vẻ nghiêm túc, chăm chú ấy khiến hắn không thể rời mắt được.
Hắn đang mải suy nghĩ thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Tạ Phong thu lại nụ cười, nói với bên ngoài rồi nhanh chóng trở về trạng thái làm việc bình thường.
Người bước vào là Duy Thiện.
Cậu có tin tức về Nguyệt Hạ cần báo.
"Có chuyện gì?"
Tạ Phong vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi.Hiện giờ cách lúc hắn tan tầm mấy tiếng liền.
Bình thường, hắn sẽ tam làm trước về căn hộ nấu cơm rồi đợi cô về nhà.Tiệm may đóng cửa khá muộn phải tám giờ Mạc Linh mới trở về.
Trong thời gian chờ đợi, hắn sẽ xử lý nốt công việc của mình.Lúc đầu, hắn cũng có ý định bảo Mạc Linh chuyển đi.
Song cuối cùng chính hắn lại phủ nhận ý kiến này.
Nếu chuyển đi, Mạc Linh mất nhiều thời gian di chuyển hơn.
Đến lúc đó không biết mấy giờ cô mới về nữa.
Đó là chưa kể sau đó, Mạc Linh vẫn phải làm việc.
"Thành phố S có tin tức", Duy Thiện báo cáo, "Nguyệt Hạ sảy thai.Cô ta lại đổ tội cho chị dâu.”
"Nói kỹ xem nào", Tạ Phong dựa vào ghế vẻ mặt đầy hứng thú.
Nguyệt Hạ có vẻ hắt nước bẩn lên người khác quen rồi.
Cô ta cũng quen với việc vu oan giá họa cho Mạc Linh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!