Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Tạ Phong ở cùng Mạc Linh đến tận chiều chủ nhật mới rời đi.

Nếu không phải có việc, hắn chắc chắn sẽ ở lại.

Nhưng công ty có việc gấp nên đành phải rời đi.

Trước khi đi, hắn lưu số điện thoại vào trong máy của Mạc Linh, dặn dò đi dặn dò lại rồi mới lưu luyến ra khỏi cửa.

Mạc Linh nghĩ chắc hẳn việc cô bỏ đi đã tạo thành ám ảnh với hắn rồi.

Chiều nay, Mạc Linh có hẹn với Tạ Uyên.

Từ lần đó, hai người bọn họ lại thành bạn với nhau, đúng là không đánh không quen mà.

Tạ Uyên hiện giờ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, từng thực hiện rất nhiều số báo cho các tạp chí thời trang hàng đầu trong và ngoài nước.

Hiện nay, Tạ Uyên muốn làm một bộ sưu tập dựa trên chất liệu vải dệt của các làng nghề truyền thống thành phố P.

Do đó, hai người bọn họ hẹn gặp nhau nhiều hơn.

Tạ Uyên muốn trao đổi với Mạc Linh vê hiệu quả vải dệt mà mình mong muốn.

"Thực hiện bộ sưu tập đến đâu rồi?"

Mạc Linh vừa ngồi xuống liền hỏi.

Địa điểm bọn họ hẹn gặp nhau là một quán cafe có tính riêng tư khá cao.

Chỗ Tạ Uyên chọn là một phòng có view ra ngoài đường lớn, rất nhộn nhịp.

Trong khi ấy Tạ Uyên lại đang bù đầu với những bản thiết kế trước mặt.

Xem ra người này không phải mới tới.

"Đến rồi à?"

Tạ Uyên không ngẩng mặt lên hỏi "Mệt phờ.Vải mấy chỗ kia có rồi, tao cũng đang làm.Nhưng còn mấy bộ dùng vải của Mạc Y Phường vẫn phải xem lại đã"

"Mày mà không nhanh là không kịp đâu, một mảnh vải dệt cũng lâu đấy", Mạc Linh nhắc nhở.

Vải bán bình thường thì cũng thôi đi.

Nhưng cái mà Tạ Uyên yêu cầu thì có rất nhiều thứ phải làm, chính là kiểu siêu phức tạp, siêu hoàn mỹ.

Ngoài vải dệt như bình thường, Tạ Uyên cũng yêu cầu vải dệt kết hợp chính chỗ này là dệt đôi chỗ kia là dệt chìm, khó muốn chết.

Trước kia, Mạc Linh cũng nghĩ đến điều này rồi nhưng cô chưa có thời gian thực hiện.

Còn bây giờ thì vui rồi, Tạ Uyên trực tiếp đặt hàng.

Đơn hàng của Tạ Uyên cũng mở ra một hướng kinh doanh mới với Mạc Y Phường.

Ngoài việc cung cấp vải cho các đối tượng quen thuộc, bọn họ có thể nhắm tới các nhà thiết kế hay sinh viên học thiết kế.

Hiện giờ, số người học việc trong tiệm cũng nhiêu.

Các loại vải dệt đơn, dệt đôi bọn họ thành thạo rôi.

Hiện giờ, Mạc Linh chủ yếu làm những đơn hàng đặc biệt như thế này nên có thể tính thử xem thế nào.

"Rồi, tao biết rồi.Nhưng tao chưa ưng.Mày xem hộ tao đi", Tạ Uyên thở dài cuối cùng cũng ngẩng đầu lên ném bản thiết kế cho Mạc Linh.

Mấy tháng nay, Tạ Uyên quả thực là mệt như cờ hó.

Cô không chỉ phải liên lạc với các phường dệt mà còn phải thiết kế, phải chỉnh sửa các thể loại trên đời.

Hai phần ba bản thiết kế, Tạ Uyên đã hoàn thành xong từ trước chỉ còn dư lại một phần ba chính là những bản liên quan đến Mạc Y Phường.

Cô xem qua các loại vải dệt trong các phường dệt, ưng ý nhất lại chỉ có Mạc Y Phường.

Không phải những loại vải dệt kia không đẹp mà dùng vải Mạc Y Phường vừa dễ làm vừa có tính ứng dụng tốt hơn.

"Mày không biết tao có lịch sử sao chép thiết kế của người khác à?"

Mạc Linh nhận thiết kế rồi nói.

Tạ Uyên nghe cái đấy liên bĩu môi nói: "Chỉ có loại ngu mới tin thôi.Đầu óc tao tỉnh táo lắm"

Chuyện này xảy ra khi Mạc Linh học đại học.

Cô cũng từng kể với Tạ Uyên rồi.

Vì Nguyệt Hạ, cô đeo trên lưng danh tiếng sao chép.

Danh tiếng này đối với sinh viên thiết kế chính là một đòn trí mạng.

Có cái danh ấy, sẽ không ai muốn thuê cô.

Bất kể Mạc Linh thiết kế cái gì cũng bị người ta nói ra nói vào.

Tạ Uyên biết chuyện này nhưng vốn chẳng tin.

Mạc Linh tài năng có thừa.

Cô cũng tìm lại vụ năm đó rồi.

Chính là điển hình của trò vu oan giá họa, cô còn lạ gì.

Chẳng qua khi ấy, không ai tin tưởng Mạc Linh cộng thêm cái tính thối nát của nó nên mới bị giá họa như vậy.

"Mày không thấy mày cứng nhắc quá à?"

Mạc Linh hỏi lại "Chỗ này là hoa văn dệt viền đúng không? Ai bảo mày dệt viền là phải để ở viền đấy? Nếu mày cố chắp vào tay áo thì phân họa tiết bên trên lệch mịa nó rồi còn đâu?"

Mạc Linh dở khóc dở cười nói.

Người này chắc lại quên lời cô dặn rồi.

Dệt viền là kỹ thuật dệt tạo nên cảm giác sóng nước, sờ vào bất kỳ đâu trên miếng vải cũng sẽ cảm thấy độ mềm mại và sự liên tục như sóng xô vào bờ.

Còn sở dĩ gọi là dệt viên vì tổ tiên Mạc gia lấy cảm hứng từ viền áo của phi tần ngày xưa, lúc nào cũng mềm mại, dập dìu như nước.

"Ôi thế mà sao tao không nhớ nhỉ", Tạ Uyên vỗ vào đâu mình rồi cầm lại bản thiết kế tiếp tục chỉnh sửa.

"Còn nếu mày muốn làm trang phục nam, tao sẽ sửa vải dệt một chút", Mạc Linh đề nghị, "Trang phục nam nên dùng dệt đôi kết hợp dệt chìm sẽ đẹp hơn.Mày thích dùng dệt nổi cũng không sao nhưng phải thay đổi hoa văn đi để cái này không hợp đâu"

"Ừ, để tao xem", Tạ Uyên gật đầu, vui vẻ chỉnh sửa.

Mạc Linh ngồi đối diện im lặng.

Cô hiện giờ đang nghĩ đến Tạ Phong.

Cô quả thật không biết nên làm thế nào nữa.

"Mày làm sao vậy?"

Tạ Uyên đột nhiên hỏi, "Thấy ngẩn người quá trời, tao gọi cũng chẳng nghe"

Mạc Linh cười gượng, xoay chiếc ly trên tay rôi nói: "Tao không biết phải làm thế nào.Anh ấy tìm đến rồi"

"Anh ấy? Là người mày kể á?" Đôi mắt Tạ Uyên sáng rực.

Cô rất thích hóng chuyện.

"Ừ.Nên tao không biết phải làm thế nào", Mạc Linh trầm tư.

"Úi giời, có thế mà cũng phải nghĩ", Tạ Uyên bĩu môi, "Để tao hỏi mày một câu thôi.Mày có yêu anh ấy không?"

Mạc Linh không hề do dự chút nào gật đầu.

Tạ Uyên liền nói: "Vậy còn đắn đo, suy nghĩ cái gì nữa.Người ta cũng yêu mày, mày cũng yêu người ta.vốn chẳng có gì cản trở chúng mày cả.Còn quá khứ đã là quá khứ.Mày cũng không làm hại người ta.Chồng cũng ly hôn rồi.Hai người đều độc thân còn lo cái gì.Còn nghĩ đến chuyện tương lai thì để sao này tính đi.Yêu là yêu, cưới là cưới.Đừng gộp chúng nó vào, nghĩ đau đầu."

"Tao cũng không biết", Mạc Linh lắc đầu nói.

Cô biết những thứ Tạ Uyên nói.

Nhưng hiện giờ, trong lòng cô đang rất rối.

"Mày tự ti?"

Tạ Uyên hỏi lại nhưng không đợi Mạc Linh trả lời đã nói tiếp "Mày có cái gì mà tự ti chứ, người xinh dáng đẹp, kiếm tiền giỏi"

"Cả người tao mang đầy sẹo", cả nghĩa đen theo nghĩa bóng.

Mạc Linh nói nhưng câu sau cô chỉ tự nói với mình.

"Ý mày là tổn thương?"

Tạ Uyên hỏi lại "Thế giới này ai chẳng tổn thương chỉ là theo cách này hay cách khác thôi.Mày nghĩ ông Kiệt không làm tổn thương tao chắc? Tao không làm tổn thương ông ấy chắc? Nhưng bọn tao còn yêu nhau.Thế là đủ rồi.Mày cũng đừng bắt buộc bản thân phải thế này hay phải thế kia.Chúng ta chỉ sống có một lần thôi.Điên cuồng, cố chấp cũng được"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!