"Mạc Linh, anh cũng sống lại", Tạ Phong đột nhiên nói.
Mạc Linh ngồi đối diện không còn vẻ bình thản nữa mà là kinh ngạc.
"Anh cũng sống lại, “ câu nói ấy như văng vẳng bên tai cô.Tạ Phong làm thế nào mà biết được việc cô sống lại.Hắn tại sao lại biết được chuyện đó? Hơn nữa, hắn nói mình cũng sống lại là sao? Chẳng nhẽ Tạ Phong giống cô sống lại một đời?
"Vài tháng trước, anh phát hiện mình đã sống lại", Tạ Phong chầm chậm kể, "Đời trước, anh kết thúc sinh mạng bằng cách tự sát, tự đẩy xe lăn về phía vách núi.Sau đó, anh phát hiện mình sống lại vào hơn nửa năm trước."
Tạ Phong khàn giọng nói.
Hắn không nói toàn bộ sự thật.
Việc cả thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà nhân vật chính chẳng phải bọn họ không cần phải nói.
Dù sao quyển truyện ấy cũng kết thúc rồi.
Tất cả đã kết thúc khi Nguyệt Hạ bước vào lễ đường, mỉm cười với Hoàng Quân.
Những chuyện sau đó sẽ không chịu sự điều khiển của thế giới này nữa.
Trước kia, hắn đã từng thử nên mới đưa ra kết luận này.
Đó cũng chính là lý do tại sao hắn không làm gì Hoàng Quân và Nguyệt Hạ ngay.
Mạc Linh kinh ngạc nhìn hắn không nói gì.
Tạ Phong sống lại còn sớm hơn cả cô nữa.
Hắn là người biết tất cả mọi chuyện ngay từ đầu.
Trong lòng cô lúc này cảm xúc bỗng nhiên rất mâu thuẫn.
Cô có chút trách cứ Tạ Phong nhưng cảm xúc ấy dần dần lại bị đau lòng xâm chiếm.
Khi đó, nếu Tạ Phong nói cho cô kết cục, Mạc Linh đảm bảo mình sẽ không tin.
Cô sẽ nghĩ hắn cố tình làm vậy.
Không trách Tạ Phong được, có trách cũng chỉ trách bản thân cô mà thôi.
"Mạc Linh, anh yêu em", Tạ Phong nói, "Nhưng em lại yêu Hoàng Quân để cuối cùng phải nhảy lầu tự sát ở bệnh viện tâm thần.Đời này, anh không muốn kết cục đó lặp lại nữa.Do đó, anh cố kìm lòng lại.Anh để hắn ta đẩy em vào bệnh viện.Anh nghĩ khi đó em sẽ cắt đứt mọi liên hệ với thế giới này.Khi đó, em chỉ có anh"
Tạ Phong nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Hắn không che giấu sự điên cuồng cũng không che giấu tình cảm của mình.
Hắn có rất nhiều cách để khiến Mạc Linh tin tưởng nhưng hắn chọn cách phơi bày con người thật của mình.
Hẳn không cần thứ giả dối cũng không muốn lừa dối Mạc Linh.
Cho dù cô chấp nhận hay không, hắn cũng sẽ nhốt cô trong vòng tay của mình.
Hắn không muốn cô sợ mình.
Nhưng chỉ cân giữ cô lại ở bên, anh ra tay tàn nhẫn cũng chẳng sao.
Tạ Phong biết giây phút gặp lại Mạc Linh, phòng tuyến của hắn vỡ rồi.
Sự chờ đợi, sự nhung nhớ đã phá vỡ vỏ bọc hoàn hảo của hắn.
Lúc này, hắn chỉ có thể dùng một bản thân đầy gai góc, cố chấp, điên cuồng để đối diện với cô.
Mạc Linh im lặng.
Tạ Phong cảm giác bản thân ngày càng khó thở.
Sự im lặng của cô như đang xét xử hắn, không đúng hơn là trừng phạt hắn.
Tạ Phong từng tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh khi hắn nói lời này.
Mạc Linh sẽ khóc lóc, mắng chửi hắn hay sẽ im lặng khóc.
Hắn nghĩ ra rất nhiêu chỉ là không nghĩ đến cảnh cô sẽ im lặng như thế này mà thôi.
Mạc Linh im lặng không phải vì cô trách hắn, chỉ là cô không biết phản ứng như thế nào mà thôi.
Phơi bày vết thương, phơi bày những thứ xấu xa nhất của bản thân mình chưa bao giờ dễ dàng nhất là với người mình yêu.
Nhưng Tạ Phong lại làm vậy.
Tạ Phong trong lần đầu tiên gặp lại cô lại nói những lời này.
Cô nhìn thẳng vào người con trai mang lại cho mình cảm giác an toàn đang lo lắng, run rẩy cảm giác đau xót.
Người khiến hắn tổn thương là cô.
Người khiến bọn họ đi đến kết quả như bây giờ cũng là cô.
Mạc Linh đứng dậy.
Cô đi quá phía đối diện, ngồi xuống rôi ôm hắn vào lòng.
Nước mắt cô rơi xuống.
Mạc Linh nghẹn ngào nói: "Xin lỗi"
Điều này cô muốn nói với hắn từ lâu rồi nhưng không lân nào nói ra miệng được.
Cả hai đời người cô có lỗi nhất ngoại trừ bản thân chính là Tạ Phong.
Là cô kéo hắn vào kết cục bi thảm như vậy.
Do đó, cô chọn cách bỏ đi nhưng không ngờ mọi thứ lại chẳng thể kết thúc.
Tạ Phong vòng tay ôm cô thật chặt run rẩy nói: "Là anh tự chọn"
Mạc Lin im lặng.
Cô khóc, khóc như muốn trút hết tất cả từ sự bất lực, ân hận, đau xót đến sự bất lực, mệt mỏi những ngày qua.
Khi đến thành phố P cô cũng hoang mang, cũng mờ mịt.
Khi mọi thứ bắt đầu cô cũng mệt mỏi.
Cảm giác nước mắt thấm vào áo mình, Tạ Phong ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thấy gương mặt cô đầy nước.
Mạc Linh khóc trong im lặng, đau đớn khiến cô chẳng thể phát ra tiếng dù chỉ là tiếng nghẹn ngào.
Tạ Phong đau lòng.
Từng giọt nước mắt của cô như thấm ướt tâm can hắn.
Tạ Phong dí sát mặt mình vào mặt Mạc Linh.
Hai người chạm mũi, bốn mắt nhìn nhau.
Trong đôi mắt của người kia, bọn họ đều nhìn thấy hình dáng của chính mình.
Giây phút này, sự rung động bấy lâu lên men.
Bọn họ dường như biết chắc chắn một điều người kia là mảnh ghép hoàn hảo của mình.
Sau đó, Mạc Linh như đứa trẻ.
Cô tựa vào vai hắn khóc lớn một trận.
Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Ở bên cạnh Tạ Phong cô cảm thấy an toàn, không cần giấu diếm bất cứ điều gì cả.
Cô có thể thỏa thích khóc lóc.
Hắn sẽ hiểu, hắn sẽ khóc.
Mạc Linh biết bản thân đã tự giấu sự yếu mềm đi từ lâu lắm rồi.
Giây phút khi sống lại, cô chỉ có thể dồn hết tâm trí vào việc trốn thoát.
Cô không cam tâm chôn vùi bản thân nơi bệnh viện tâm thần.
Cô không muốn kết cục của bản thân giống như đời trước.
Vì vậy cô chạy trốn.
Trốn đến thành phố P cô cũng không để bản thân thả lòng.
Cô phải nhanh chóng hòa nhập, phải tìm kiếm việc gì đó để làm.
Vào cửa hàng Dr & .Jess Veste, cô cũng không được nghỉ ngơi.
Kỳ thi đang ở trước mặt, cô không thể buông lỏng.
Cứ thế, những cảm xúc tiêu cực nhất bị cô giấu diếm.
Cô lựa chọn cách lãng quên để hôm nay mọi thứ lại bùng nổ.
Tạ Phong nhìn thấy cô thì không muốn lừa dối, phơi bày một bản thân đầy tăm tối.
Còn Mạc Linh nhìn thấy hắn chỉ muốn giải phóng tất cả cảm xúc của bản thân mà thôi.
Cô chỉ muốn đắm chìm vào sự ấm áp, bảo vệ này mãi mãi.
Đợi Mạc Linh khóc xong, Tạ Phong buông cô ra rồi hỏi: "Chúng ta ăn gì đã được không?"
Lúc hắn đến cửa tiệm cũng mười giờ rưỡi rôi.
Nên bây giờ chắc đến giờ ăn trưa rồi.
Hắn không muốn cô đói cũng không muốn những cảm xúc này khiến cô trở nên mệt mỏi.
Bọn họ còn nhiều thời gian, còn nhiều cơ hội để trò chuyện.
Mạc Linh với lấy khăn giấy ở bên cạnh lau qua mặt mình rồi gật đầu.
Phát tiết mọi thứ khiến cô dễ chịu hơn.
Nhưng tình cảnh trước mặt lại khiến cho Mạc Linh không biết phải làm gì cả.
"Đừng chạy trốn nữa được không?"
Tạ Phong nâng cằm cô lên rồi hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!