Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Một lúc lâu sau, Tạ Phong buông cô ra nhưng hắn vẫn nằm chặt tay Mạc Linh như sợ cô một lần nữa chạy trốn.

Mạc Linh nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình im lặng, không phản kháng.

"Em ở đâu?"

Tạ Phong khàn giọng hỏi.

"Ở tầng hai cửa hàng Dr & .Jess Veste", Mạc Linh nhỏ giọng nói.

Tình cảnh này, cô không biết phải giải quyết kiểu gì.

Nhưng hiện giờ cô biết Tạ Phong sẽ không dễ dàng buông tay.

Hai người bọn họ cũng cần chỗ nói chuyện.

Đứng trên đường không phải là cách.

Tạ Phong gật đầu, kéo tay cô đi về phía trước.

Trong giây lát, hắn không biết có phải mẹ mình cố tình hay không.

Nếu không phải mẹ bắt buộc hản đến thành phố P, hắn sẽ mãi quanh quấn trong thành phố S.

Mẹ không bảo hắn đến đây, hắn cũng không gặp Mạc Linh.

Nhưng suy nghĩ ấy rất nhanh bị gạt bỏ.

Mẹ sẽ không lừa hắn.

Tạ Phong cũng chẳng thể ngờ được Mạc Linh lại đến thành phố P.

Hắn chưa bao giờ nghĩ cô có bất cứ liên hệ nào với thành phố này.

Nơi thân thuộc, nhiều liên hệ nhất với cô chính là thành phố S, nơi cô bro đi.

Mạc Linh im lặng đi theo hắn.

Cửa hàng đã đóng cửa rồi.

Cô thầm thở phào may mắn.

Nếu chị Tiên nhìn thấy chắc chắn cô sẽ lại tốn công giải thích một phen.

Hiện giờ, Mạc Linh đang khá loạn.

Cô không biết tiếp theo đây nên làm gì nữa.

Hai người bọn họ đi vào ngõ nhỏ bên hông cửa hàng rôi đi lên cầu thang.

Mạc Linh lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Giây phút ấy, Tạ Phong đẩy cô vào trong rồi đóng sầm cửa lại.

Hắn đẩy cô lên ván cửa rồi hôn cô.

Ngay từ khi gặp Mạc Linh, hắn đã muốn làm như vậy rồi.

Hắn muốn xác thực, muốn để bản thân cảm nhận đây hoàn toàn là sự thật.

Tìm kiếm quá lâu, mong nhớ quá nhiều, hắn sợ mình bị ảo tưởng.

Hản sợ rằng tất cả chỉ là mơ.

Nụ hôn của Tạ Phong không mạnh mẽ, quyết liệt mà dịu dàng, dây dưa cùng với chút run rẩy.

Mạc Linh cảm nhận được sự lo lắng của hắn.

Cô cũng chẳng muốn đẩy hắn ra.

Mạc Linh cứ thế chìm trong những cảm xúc hắn mang đến.

Cô thuận theo, đáp trả hắn.

Nụ hôn dần nóng bỏng hơn.

Đôi tay hai người ôm chặt nhau.

Tạ Phong dường như muốn thời gian cứ như thế này mãi mãi.

Mạc Linh sẽ không đi đâu nữa, mãi mãi ở trong vòng tay hắn.

Nhưng cuối cùng, hẳn vẫn buông ra.

Mạc Linh đỏ mắt nhìn hắn.

Cô thở dốc.

Tạ Phong lại ôm chặt cô.

Hắn cúi đầu cọ cọ vào phân cổ lộ ra khỏi áo khoác của cô.

"Mạc Linh, Mạc Linh", Tạ Phong thành kính gọi như cái tên ấy có thật nhiêu ý nghĩa với hắn vậy.

Mỗi lần gọi tên, hắn đường như đang xác định lại người mình nhìn thấy, người mình đang ôm là Mạc Linh, là một Mạc Linh chân thật chứ không phải ai khác.

Mạc Linh cũng ôm lại hắn.

Cô không nói gì, để mặc hắn vùi đầu vào trong cổ mình.

Đôi lúc, Mạc Linh cảm thấy hắn sẽ khóc.

Nhưng cuối cùng tất cả những gì hắn làm chỉ là gọi tên cô mà thôi.

Từng tiếng gọi đều khiến Mạc Linh đau lòng.Cô vốn nghĩ chỉ cần mình bỏ đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tạ Phong không trở về thành phố S.Hắn sẽ chẳng xảy ra xung đột với Hoàng Quân.

Bọn họ cũng chẳng còn liên hệ gì nữa cả.

Mọi thứ sẽ chấm hết, giống như quãng thời gian cô sống điên cuồng ở thành phố S.

Nhưng Mạc Linh vạn lần không ngờ đến Tạ Phong lại đến thành phố P.

Trong kí ức của cô, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi này.

Nơi Tạ Phong sẽ ở không phải thành phố P.

Vì vậy, Mạc Linh mới yên tâm đến nơi này.

Hai người bọn họ, mỗi người một suy nghĩ cứ thế ôm nhau gần cửa ra vào.

Không biết qua bao lâu sau, Tạ Phong mới buông cô ra.

Mạc Linh nhìn chóp mũi có chút đỏ biết người này dường như không kìm được cảm xúc mới có biểu hiện như vậy.

Cô thở dài rồi khẽ đẩy hắn ra, cởi giày.

"Anh đi vào đi", Mạc Linh để một đôi dép trong nhà trước mặt hắn rồi nói.

Cô không đợi hắn trả lời liền đi vào trong.

Tạ Phong nhanh chóng đi theo cô như một cái đuôi nhỏ.

Lúc này, hắn chỉ muốn Mạc Linh trong tầm mắt của mình mà thôi.

Hành vi của hắn có chút ấu trí nhưng Mạc Linh không nói gì.

Tạ Phong nghĩ cô không hiểu hắn.

Nhưng Tạ Phong không biết Mạc Linh hiểu.

Mạc Linh biết Tạ Phong là người cố chấp.

Cô biết hắn yêu mình cũng biết hắn điên cuồng.

Cô biết trước mặt cô hắn luôn cố giữ vẻ hào phóng, là một người đàn ông tốt.

Cô biết trước mặt mình Tạ Phong luôn đeo mặt nạ.

Những điều này chỉ là vô tình Mạc Linh biết được.

Nhưng người này còn tự cho là mình giấu quá hoàn hảo nên cô cũng mặc kệ.

Hơn nữa, đời trước và nửa đời này, cô đều sống trong tình yêu điên cuồng với Hoàng Quân, sống trong sự cố chấp của mình.

Cô có lẽ cũng chẳng yêu Hoàng Quân nhiều đến vậy.

Anh ta có lẽ chỉ là sự cố chấp của cô, là người cô nghĩ rằng phải tranh giành với Nguyệt Hạ, cũng là người mà cô nghĩ rằng nếu có được tình cảm của anh ta cuộc đời mình sẽ thay đổi.

Nhưng thực sự không phải vậy.

Thế mà, cô đã sống bao lâu với sự mù quáng ấy.

"Anh uống nước đi", Mạc Linh đặt chiếc cốc xuống bàn rồi nói.

Tạ Phong ngồi đối diện cô.

Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, không biết nên mở miệng như thế nào.

Mạc Linh nhìn hắn.

Cô biết người này đang xoắn xuýt.

Cô biết mỗi khi hắn căng thẳng đều có thói quen vô thức xoa những ngón tay của mình.

Cô biết người này mỗi lúc lo lắng sẽ hút thuốc rất nhiều.

Cô cũng biết người này thích ăn món gì.

Trong thoáng chốc, một loạt thói quen của Tạ Phong hiện lên trong đầu cô.

Hóa ra, cô từ rất lâu rồi đã để ý đến hắn.

Chỉ là bản thân cô không thừa nhận mà thôi.

"Sau khi rời khỏi thành phố S, em đã đến đây", Mạc Linh nhẹ nhàng nói.

Cô biết nếu hắn tìm được mình bản thân sẽ chẳng có cơ hội chạy trốn.

Mà cô cũng không muốn rời khỏi thành phố này.

Cô còn tương lai, còn rất nhiều việc phải làm ở đây.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!