Vì cả khách, cả nhân viên rời đi nên cổng ra của vận động ùn tắc không nhỏ.
Nhưng có lẽ tâm trạng của mọi người đều đang vui vẻ nên không để ý quá nhiều.
Trong dòng xe dài không hồi kết ấy, có xe của Tạ Phong.
Tạ Phong bồi mẹ mình cả một ngày trời trong hội chợ cảm thấy mệt mỏi.
Hắn không hiếu sao mẹ mình có thể chịu được trong hoàn cảnh ấy nữa.
Hắn nhìn mẹ mình rồi nhìn chiếc xe bán tải trước mặt cảm thấy buồn chán.
Dòng xe di chuyển đều đều, nhích lên từng chút một.
Cuối cùng, xe của Tạ Phong cũng ra khỏi sân vận động.
Ngay khi ra khỏi sân vận động, hắn liên nhấn ga, chiếc xe ô tô đắt tiền vượt qua chiếc xe bán tải nội địa.
Mạc Linh lơ đãng nhìn chiếc ô tô phóng qua cảm thán của là người có tiền.
Từ hôm hội chợ, chuyện làm ăn của Mạc Y Phường tốt lên hẳn.
Nhiều đoàn khách tham quan tới đây hơn.
Nhiều người dân địa phương cũng nghe tiếng đến đây.
Nhưng cũng vì thế mà chuyện thiếu người ngày càng lộ rõ.
Mặc dù cả Mạc Linh và Khánh Vy đều hết sức cố gắng nhưng cung không đủ câu.
"Đợt này tìm người khó quá", ông Duy đau cả đầu.
Lúc Mạc Y Phường chưa khôi phục được ông cũng sầu mà bây giờ mọi thứ ổn định rồi lại phát sinh thêm vấn đề mới.
"Vẫn chưa tìm được người ạ?" Khánh Vy hỏi.
Mạc Y Phường càng ngày càng phát triển nhỏ rất vui, Nhưng bây giờ vì chuyện thiếu người, nhỏ lại càng lo hơn.
"Bố tìm mãi rồi cũng không được", ông Duy buồn rầu nói.
"Cháu nghĩ cậu thử tìm sinh viên mới tốt nghiệp xem thế nào, có thể tìm sinh viên học nghề may hoặc thiết kế", Mạc Linh đề nghị, "Dương, em có đứa bạn nào không gọi đến thử xem.Nếu chấp nhận học nghề, chúng ta có thể hỗ trợ một khoản nhỏ.Sau này nếu làm tốt thì sẽ tính phần trăm sản phẩm"
"Để chú thử liên hệ xem", ông Duy không quá lạc quan nói, "Hiện giờ các phường dệt cũng đang thiếu người nên không biết thế nào"
"Để con liên hệ bạn bè xem", Thùy Dương đề nghị.
Trong đầu nó lúc này nhớ đến cô bé em họ của thằng bạn.
Từ ngày hôm ấy, Ánh trở thành fan trung thành của Mạc Y Phường.
Thi thoảng, Thùy Dương có liên hệ Ánh.
Bây giờ nó hỏi thử cũng chẳng sao.
Hơn nữa, nó còn bạn cấp ba nữa.
Lũ ấy có nhiều em họ lắm.
"Bây giờ chỉ còn cách đấy thôi", Khánh Vy thở dài, "Nếu muốn tìm người học nghề cũng phải mở rộng nữa.Hôm trước, ông Thái ở bên cạnh có hỏi con.Ông muốn bán nhà hỏi xem nhà mình có mua không"
Hiện giờ, diện tích Mạc Y Phường khá nhỏ.
Người đến mua hàng, xem hàng ngày càng đông.
Đôi lúc còn thấy rất chật chội.
Nếu mua được nhà ông Thái ở bên cạnh thì tốt rồi.
Nhà ông Thái có mặt tiền rộng, gấp đôi nhà bọn họ liền.
Nếu mua, có thể ngăn ra làm chỗ học nghề, dạy nghề luôn.
"Sao ông Thái tự dưng lại muốn bán?"
Ông Duy ngạc nhiên hỏi.
“Con nghe nói là con cháu ông giục bán.Bố cũng biết con cháu của ông Thái đều ở nước ngoài", Khánh Vy giải thích.
"Để bố tính xem", ông Duy hơi do dự.
Mua được thì quả thật rất tốt.
Nhưng nếu mua luôn, tiên trong tay ông hơi kẹt.
“Con nghĩ chúng ta nên mua", Khánh Vy đề nghị, "Mạc Y Phường chuyển đi chỗ khác cũng không hay.Mạc Y Phường ban đầu cũng ở đây.Nếu chuyện tiền nong kẹt quá, bố hỏi bà Phương xem thế nào"
"Con để bố cân nhắc đã", ông Duy nói xong liền đứng dậy.
Chuyện này ông muốn hỏi ý kiến vợ mình nữa.
Mạc Linh cũng đồng ý chuyện mua đất.
Bây giờ, Mạc Y Phường đang phát triển.
Với đà này, cho dù vay nợ nhưng tương lai chắc chắn trả hết.
Nhưng nếu không vay, nhà bên bị người khác mua lại thì bất tiện.
Bữa tối hôm đó, mọi người bàn lại chuyện mua đất và tìm người.
Bà Loan cũng đồng ý với ý kiến của Khánh Vy.
Còn chuyện thuê người bà sẽ hỏi bên họ hàng xem.
Họ hàng bà Loan không ở thành phố này.
Gia đình bà làm nông nhiều năm, ở vùng ven thành phố L.
Tối đó, Mạc Linh ngủ lại.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm về lại cửa tiệm vest.
Hôm nay là thứ hai, là ngày làm việc của cô.
Mạc Linh mở cửa không bao lâu thì chị Tiên đến.
Bọn họ nhanh chóng làm những công việc thường ngày.
Chín giờ rưỡi, những việc cần làm đã được làm xong.
Chị Tiên ngồi trong quây dùng máy tính còn Mạc Linh đi dọn phòng cô Đoan.
Mạc Linh trở thành học việc chính thức nên việc dọn phòng làm việc của cô Đoan cũng phải làm.
Ngoại trừ bàn làm việc, cô cũng phải dọn lại bàn cắt, bàn may các thứ nữa.
Những thứ đã dùng xong cô phải cất vào chỗ cũ theo thói quen của cô Đoan.
Mạc Linh dọn xong, ra bên ngoài đã thấy có khách đến.
Chị Tiên đang tiếp khách.
Đây là khách quen đến lấy đồ.
Mạc Linh thấy vậy liên đến bên quây đứng để có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Tiếng chuông cửa reo vang, một người đàn ông nhỏ con bước vào.
Mạc Linh tiến ra, mỉm cười chào hỏi: "Kính chào quý khách.Tôi có thể giúp gì quý khách?"
"Tôi muốn mua một bộ vest.Có thể giới thiệu cho tôi được chứ?"
Trái với hình dáng của mình, người này mang một giọng nói trầm, khản.
Mạc Linh mỉm cười trả lời: "Tất nhiên là được rồi.Mời quý khách đi theo tôi"
Mạc Linh dẫn người khách vào trong.
Cô hỏi sở thích, phong cách và những nơi khách hàng hay lui tới rồi giới thiệu những bộ vest phù hợp.
Vị khách này gật đầu nhưng không chọn những thứ cô giới thiệu mà chọn một vest khác.
Mạc Linh vẫn vui vẻ.
Cô lấy đồ xuống cho khách thử.
Có rất nhiều người đi mua đồ dù người bán tư vấn chán chê nhưng vẫn chọn theo ý mình.
Chuyện này cô cũng gặp nhiều rồi nên vẫn giữ đúng thái độ của mình.
Khách hàng thay đồ xong đi ra ngoài.
Bộ vest này không vừa người khách, màu sáng cũng không hợp tông da nên trông hơi buồn cười.
Vị khách mà Ngọc Tiên đang phục vụ thấy vậy không kìm nổi bật cười.
Vị khách này không quá vui vẻ.
Mạc Linh cũng nhận thấy.
Do đó, cô liền dẫn khách vào phía trong.
Cửa hàng có đến ba, bốn chỗ soi gương thử đồ cho khách, không nhất thiết phải đứng cùng chỗ.
Nên Mạc Linh cũng không lo ngại gì.
Vị khách đứng trước gương nhìn bản thân mình nhăn mày.
Mạc Linh cúi xuống, xắn bớt gấu quần lên cho khách rồi nói: "Bộ vest này không quá vừa người quý khách.Nhưng quý khách vẫn có thể xem form của bộ đồ.Chiếc quần này chỉ cần ngắn thêm chút nữa sẽ hợp với người quý khách hơn.Chiếc áo vest này thiết kế là vai rộng.Nếu quý khách muốn mặc vest, cá nhân tôi nghĩ áo vai nhỏ hơn sẽ thích hợp"
"Cô không thấy buồn cười à?"
Vị khách hỏi "Trông chẳng khác gì thằng hề"
"Có đẹp hay không do mình cảm nhận.Bản thân thoải mái là được", Mạc Linh trả lời, "Hơn nữa, quý khách cũng chỉ mới thử đồ mà thôi cũng không phải mua về.Mua về nhà khi ấy mới thực sự nguy"
Nghe cô nói, vị khách kia bật cười rồi vào trong thay đồ.
Thay đồ xong, vị khách này muốn xem khuy áo.
Mạc Linh cũng giới thiệu tận tình.
Mặc dù vậy, cuối cùng người này cũng không mua gì cả, bảo sẽ quay lại sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!