Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

"Có thể không ạ?" Ánh vui mừng hỏi.

Nhìn chị ấy dệt cô cũng muốn thử xem.

"Em ngồi đi, chị hướng dẫn cho", Mạc Linh đề nghị.

Đợi Ánh ngồi xuống, cô nói: "Tay phải em cầm chỉ, chân phải đặt lên bàn đạp.Khi em luôn chỉ qua chân đạp nhẹ một cái, chỉ luôn phải nhanh, dứt khoát.Em thử xem"

Ánh hồi hộp thử xem, mũi dệt của cô trông chẳng khác nào nét vẽ phá hủy bức tranh cả.

Ánh có vẻ buồn nhưng Mạc Linh khuyến khích con bé dệt thêm.

Cuối cùng, dệt được một đoạn ngắn cỡ gần chục cm thì Ánh dừng lại.

"Em làm hỏng tấm vải dệt của chị rồi", Ánh buồn rầu.

Xuân thấy vậy đứng bên cạnh mỉm cười toe toét.

Xuân cũng có hứng thú nhưng không rành nên cũng không muốn thử.

"Không sao", Mạc Linh nói, "Em muốn mua tấm vải này không? Nếu em muốn, chị dệt một nửa khung rồi kết đưa cho em.Giá sẽ rẻ hơn ấy"

"Thế cũng được ạ?" Ánh hỏi.

"Được chứ", Mạc Linh trả lời, "Nửa khung này chỉ bằng vải vụn em lấy ở trong sọt thôi"Thùy Dương lúc này đã tải video vào máy xong.Nó quay lại thấy Mạc Linh nói thể thì gật đầu đồng ý.

Trong đầu nó lúc này lại nghĩ ra ý tưởng mới.

Cuối cùng, Ánh đồng ý mua miếng vải.

Vì vậy, Mạc Linh dùng mười phút nữa vừa chỉnh lại phần Ánh dệt vừa dệt nốt, một tấm vải dệt đã ra đời.

Lúc ấy, khách đi dạo ngõ đi ngang qua thấy thú vị liên vào hỏi thăm.

Bọn họ cũng muốn thử việc tự dệt vải như Ánh đồng thời cũng chấp nhận mua lại.

Do đó, cả buổi sáng Mạc Linh giúp gần tám, chín người dệt vải, đều chỉ là nửa khung dệt.

Giá cả cũng đắt đó hơn so với giá thông thường.

Mười hai giờ trưa, bọn họ để biển tạm nghỉ.

Mạc Linh thay đồ, cô mệt phờ dựa vào ghế.

Chỉ dạy cho người khác còn mệt hơn so với tự dệt nữa.

"Em nghĩ cách này ổn đấy", Thùy Dương uống nước rồi nói, "Thu nhập cũng tăng lên đáng kể, chúng ta cũng thu hút được nhiều người hơn"

"Nhưng nếu ở trong tiệm luôn thì hơi chật ấy.Thêm nữa, thời gian dệt vải của chị cũng sẽ bị ngắn lại.Đấy còn chưa kể chúng ta có mỗi hai khung dệt, sẽ mất nhiều thời gian", Mạc Linh nói.

"Sao hôm nay mọi người đóng cửa sớm thế?" Khánh Vy mở cửa hỏi.

Cả sáng nay nhỏ và bố liên hệ gian hàng bên hội chợ.Hội chợ dệt bị dời sang tuần sau nữa nghĩa là còn ba tuần.Nhưng thời gian vẫn khá gấp gáp.

Bọn họ đang liên hệ xem ban tổ chức muốn trang trí kiểu gì để phù hợp, không thể cứ thế treo vải lên là được.

"Mọi người về thì tiện bàn chuyện luôn", Thùy Dương nói.

Mạc Linh ngồi gọn vào trong để nhường chỗ cho hai người.

"Có chuyện gì thế?"

Ông Duy để áo vest lên ghế nói.

Mạc Y Phường đã đi vào hoạt động.

Dù còn mới nhưng cửa tiệm được hiệp hội chiếu cố rất nhiều.

Dù lãi chưa thấy mấy song tình hình cũng rất khả quan.

Ông Duy một lần nữa thấy được hy vọng.

"Con đang tính mở thêm hoạt động cho khách dệt vải thử.Khách hàng sẽ dệt một đoạn ngắn từ năm đến mười cm sau đó chị Linh sẽ dệt tiếp.Cuối cùng khách mua lại tấm vải.Đương nhiên cũng sẽ có người không mua.Khi ấy, chúng ta sẽ giới hạn đoạn được dệt lại", Thùy Dương trình bày, "Lúc sáng chị Linh thử rồi, tình hình cũng khả quan.Nhưng chỗ hơi thiếu với lại chỉ có mỗi một khung dệt nữa"

Khánh Vy nghe Thùy Dương trình bày liền hỏi về chuyện ban sáng.

Nó liên trả lời: "Lúc sáng thằng Tuấn bạn em cùng em họ nó qua.

Nhân tiện, chị Linh ở đó thì em bảo chị Linh dệt vải để quay lại quảng cáo.

Quay xong, chị Linh đề nghị bé đó dệt thử xem thế nào.

Cuối cùng, bé đó dệt được một đoạn rồi đồng ý mua lại muôn.

Tấm đó cũng chỉ có nửa khung thôi, không nhiều.

Sau đó, có khách nhìn thấy cũng muốn thử.

Em bán gần gấp đôi giá vải thừa của chúng ta.

Hoạt động này bên phường dệt khác cũng có.

Giá cả là em tham khảo bên đấy"

"Mạc Linh cháu thấy sao?" Ông Duy hỏi.

Dù sao hiện giờ Mạc Linh cũng là người dệt chính.

Khánh Vy chỉ phụ mà thôi.

Công việc kinh doanh một mình ông lo không xuể.

"Cháu thấy ý tưởng này cũng được.Nhưng hiện tại có hai vấn đề.Thứ nhất, tiệm vải nhỏ, khung dệt cũng chỉ có một.Bỏ cái trên nhà xuống nữa cũng chỉ hai nên khá hạn chế.Người hướng dẫn lại chỉ có mình cháu.Thứ hai, như thế thì giảm thời gian dệt vải nữa"

"Vậy chỉ để một ngày trong tuần mọi người thấy sao ạ?"

Thùy Dương đề nghị.

"Cũng được hoặc em để cách buổi ra như sáng thứ bảy với chiều chủ nhật ý.Khi nào chúng ta nhận thêm người học việc sẽ đỡ hơn.Không thì em có thể làm theo cách trong tuần nhận khách tự dệt rồi cuối tuần trả", Mạc Linh đề nghị.

"Em thấy cái đầu ổn hơn ấy", Khánh Vy nói, "Như thế khách được tận mắt thấy trải nghiệm cũng nhiều hơn"

"Vậy để em lên kế hoạch rồi đưa cho mọi người", Thùy Dương hí hửng chạy vào phòng rồi nói.

"Cháu cũng đừng ở nhà dệt suốt.Tiệm vải dù hơi thiếu vải cũng được", ông Duy dặn dò, "Chú thấy tiệm vest trên đường lớn có tuyển người học việc ấy.Cháu thử xem.Tiệm đó lâu đời rồi"

Ông Duy thuận miệng nhắc.

Thực ra cửa hàng đó là của con gái bà Phương, Hồng Đoan.

Chị ấy chơi với chị gái ông, cũng biết chuyện của Mạc Linh.

Nếu Mạc Linh muốn phát triển ông nghĩ gửi con bé đến chỗ quen biết tốt hơn.

Bà Phương cũng mở lời nói với ông chuyện này.

"Dạ, để cháu thử xem", Mạc Linh đồng ý, "Hiện giờ cháu cũng đang vấp ở dệt nổi loại thứ bảy"

"Nếu vướng mắc gì thì cứ đi ra ngoài cho khuây khỏa", ông Duy nói thêm rồi về phòng.

"Sáng ngày cái Dương có quay đoạn video quảng bá ấy.Em vào phòng coi thử xem", Mạc Linh đề nghị rồi trở về phòng.

Thời gian này cô thay đổi rất nhiều.

Suy nghĩ cũng thoáng ra.

Ai quan tâm mình Mạc Linh vẫn biết.

Khánh Vy đáp lại rồi vào phòng.

Ở đó, Thùy Dương đang háo hức trình bày kế hoạch mới của mình.

Con bé cũng khá thích việc marketing như thế này.

"Nghe bảo sáng em quay video quảng bá à?"

Khánh Vy treo đồ lên rồi hỏi.

"Ở trong điện thoại của em ấy.Chị xem thử xem thế nào", Thùy Dương vội nói.

Khánh Vy ngồi xuống giường, mở điện thoại ra xem.

Nhỏ biết mật khẩu điện thoại của Thùy Dương.

Video mới nhất là vào buổi sáng, chừng mười phút.

Khung cảnh quen thuộc hiện lên.

Mạc Linh mặc quần áo truyền thống, ngồi bên khung dệt.

màn hình không quay đến mặt của cô, chỉ quay những ngón tay quen thuộc bỏ thoi chỉ vào khung dệt.

Thi thoảng, khi Mạc Linh hơi cúi xuống sẽ thoáng thấy cằm của cô.

Mạc Linh xếp thoi xong liền bắt đầu dệt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!