"Được, vậy chúng ta vừa ăn vừa bàn", ông Duy mỉm cười nói.
Dù sao, có vấn đề gì nói rõ ra sẽ tốt hơn rất nhiều.Mạc Linh và hai đứa em họ cũng không dị nghị gì cả.Đồ ăn sau đó nhanh chóng được phục vụ bưng lên.
Mọi người bắt đầu vừa ăn vừa bàn chuyện.
"Mạc Y Phường hiện giờ chỉ còn biển hiệu", ông Duy giới thiệu, "Ngày trước khi ông ngoại cháu còn sống cũng khá chật vật để duy trì.Khi ấy, nghệ nhân của chúng ta không có.Ông nội cháu cũng biết dệt nhưng không thấy được tinh túy của Mạc gia.Do đó, cửa tiệm rơi vào tình trạng ế ẩm.Nên bây giờ chỉ còn mỗi cửa hàng ở nhà thôi"
"Mạc Y Phường vốn kinh doanh gì ạ?" Mạc Linh hỏi "Nếu chỉ là vải dệt sẽ khó có thể phát triển được"
Đây là lời thật lòng của Mạc Linh.
Nếu chỉ bán mỗi vải dệt dù có hồi phục lại cũng không có ích gì.Hiện nay, rất ít người mua vải dệt về tự tay may vá.
mà cho dù có khách cũng không gánh nổi phí duy trì cửa hàng.
Nếu tìm đến những tiệm may hay tiệm gia công thì hơi khó.
Tiệm may chưa chắc người ta đã nhận còn bên gia công yêu cầu số lượng lớn.
Hiện giờ, người dệt vải được chỉ có Mạc Linh và Khánh Vy.
Dù hai người có dệt hết công suất cũng không đủ để chạy một máy cho người ta.
Hơn nữa, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe hai người.
Mà kiểu làm ăn một ngày đánh cá, hai ba ngày phơi lưới sẽ không thể giải quyết vấn đề của bọn họ.
"Đương nhiên không chỉ vải dệt", Khánh Vy nói, "Em muốn kinh doanh thêm cả quần áo, túi vải các thứ"
"Cậu có thể nói thêm về cửa hàng được không.Lúc nãy cháu vội quá đã nói sang chuyện khác rồi", Mạc Linh chân thành nói.
Cô quả thật có chút nóng vội.Trước hết hiện giờ cô cần phải biết tình hình của cửa hàng đã rồi những thứ khác tính sua.
"Cửa hàng đóng cửa gần một năm nay rồi.Trên trang hiệp hội ngành nghề truyền thống cũng không có chúng ta", ông Duy buồn rầu nói, "Mạc Y Phường biến thành bộ dáng nửa sống nửa chết.Nếu muốn khôi phục lại trước tiên cũng phải liên hệ một vài ban ngành rồi trang trí, tu sửa lại cửa hàng"
Ông Duy sầu lòng nghĩ.
Nhưng cũng may hiện giờ nhà có hai nghệ nhân nếu muốn khôi phục bọn họ có thể chạy đi vay vốn được.
Số tiền ông mượn của Mạc Linh cũng có dư một ít có thể thêm vào nữa.
"Trước kia trong tiệm thường bán vải dệt loại nào ạ?" Mạc Linh hỏi thêm.
"Khi ông ngoại cháu còn sống thì vải dệt đơn nhiều nhất tại ông cũng không quá rành cái khác", ông Duy trả lời, "Còn rất lâu về trước thì nhà ta luôn đầy đủ các loại vải dệt"
"Cháu sẽ cố gắng để học xong một loại dệt nữa trước khi mở lại cửa hàng là được", Mạc Linh hơn nhíu mày nói, "Như vậy vải dệt cũng nhiều loại hơn.Trước mắt, Khánh Vy vẫn sẽ dệt nhóm đơn, nhóm đôi cháu dệt.Nếu em nó quá bận thì cháu có thể giúp.Còn chuyện đa dạng sản phẩm mọi người nên suy nghĩ thật kỹ.Tự mình may hay đưa người khác may hộ cũng là một vấn đề"
Mạc Linh nói rồi, cô chỉ lo phần kỹ thuật.
Những chuyện khác cô sẽ không quản.
Nếu mọi người muốn cô nêu ý kiến cô sẽ nêu còn không thì thôi.
"Vậy chuyện chia phân tính thế nào ạ?" Khánh Vy hỏi.
Chuyện này cũng là một vấn đề rất quan trọng.Nhiều gia đình, bố mẹ, anh chị em ruột với nhau còn tranh chấp chuyện này nữa cơ mà.
"Chia đều sao ạ?" Mạc Linh hỏi.
Cô không phải không có khái niệm tiền bạc chỉ là cảm thấy chia đều khá hợp lý mà thôi.Cô dù đọc được sách gia truyền, hiểu được cách dệt nhưng không có mọi người cũng chẳng làm được gì.
Khánh Vy còn phải dạy cô dệt nữa cơ mà.
"Chia như thế không được", ông Duy lắc đầu, "Mạc Linh cháu không phải không biết không có cháu Mạc Y Phường sẽ chỉ có nước đóng cửa mãi mãi.Kỹ thuật dệt vốn là căn cốt của tiệm nhà chúng ta"
"Cậu cháu nói đúng đấy.Nếu không có cháu, sách tổ truyền cũng chẳng ai đọc hiểu", bà Loan nói thêm.
"Chị không biết trước khi chị đến, sách tổ truyền đã ở dạng bán công khai nhưng không một ai trong thành phố này đọc hiểu cả", Khánh Vy nói thêm.
Mạc Linh nghe vậy càng ngạc nhiên.Cô không ngờ đến mức vậy luôn.
Chữ trong sách tổ truyền trong mắt Mạc Linh dù khó hiểu nhưng vẫn đọc được.Song trong mắt người khác hoàn trở thành kinh phật.
Chính là kiếu tách riêng từng chữ thì hiểu nhưng gộp chung lại sẽ chẳng hiểu gì.
Đó cũng là lý do tại sao Mạc gia giữ được vị trí của mình bao nhiêu năm nay.
Cho dù người có tâm muốn học cũng phải xem thiên phú có không đã.
"Cậu nghĩ cháu chiếm năm phần đi", ông Duy lên tiếng.
"Mợ với cái Dương không làm gì trong này nên không lấy", bà Loan cũng thẳng thắn nói.
Mạc Y Phường ngay từ lúc bà vào làm dâu đã không nhúng tay đến rồi.Mọi sự ở đây đều do chồng bà và bố chồng quyết định.
Bà Loan cùng lắm chỉ hỗ trợ vài việc cỏn con mà thôi.Cái Dương cũng vậy.
Mười mấy năm, con bé cũng chỉ chăm chú học tập, hoàn toàn không dính dáng gì cả.
"Cháu nghĩ như vậy không ổn", Mạc Linh lắc đầu, "Có nhiều thứ cháu cũng không hiểu, chiếm năm phần thì nhiều quá.Mợ với em không có tham gia nhưng cũng có công sức"
Cô chưa bao giờ muốn chiếm lợi từ bọn họ cả.
Quãng thời gian ở chung khiến Mạc Linh càng có thêm hiểu biết về bọn họ.
Bọn họ đều là người tốt, chút lợi lộc này không nên chiếm lấy.
Nó cũng không phải là của cô.
Ông Duy im lặng trầm ngâm suy nghĩ.
Ông không muốn chiếm lợi từ Mạc Linh nhưng cô cũng vậy.
Trước kia chỉ có gia đình ông sẽ không phải lo lắng chuyện này.
"Cháu chiếm ba phần, còn lại mọi người chia nhau thế nào ạ", Mạc Linh dè dặt hỏi.
Cô không muốn chiếm lợi nhưng cũng không muốn bọn họ phiền lòng.
Chuyện này cũng không đáng để cô và cậu mỡ cãi nhau.
"Như thế này đi, cháu bốn phần còn lại mọi người chia nhau", sau khi suy nghĩ ông Duy thận trọng nói, "Cháu cũng đừng từ chối nữa.Đây đều là phần cháu nên nhận"
Bà Loan thấy chồng mình nói vậy cũng vội khuyên nhủ: "Cháu đừng từ chối nữa..Mạc Y Phường bây giờ hay tương lai đều phải dựa vào cháu cả.Cháu có nhiều lợi ích thì sẽ càng phải gánh nhiều trách nhiệm hơn"
"Dây cũng là nhượng bộ của cậu rôi.Nếu cháu không nhận cậu thà rằng Mạc Y Phường không khôi phục còn hơn", ông Duy tung chiêu độc.
Mạc Linh thấy vậy chỉ thở dài.
Mọi người nói đến nước ấy thì cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!