Cụ Dương dặn dò xong, hai người còn lại trong phòng cũng nói thêm vài câu.
Tờ kết quả kiểm tra nhanh chóng được các cụ thông qua.Ông Duy vui mừng nhận lấy, cảm ơn ba cụ rồi đi ra ngoài.
Bây giờ, Mạc Linh và Khánh Vy làm giấy tờ đăng ký nữa là chính thức trở thành nghệ nhân.
"Không biết sao bố con lâu ra quá", bà Loan lo lắng nói.
Bà Loan về làm dâu nhà này thời gian không ngắn.
Bà đã nhìn thấy hết sự lo lắng, đau đáu của cả bố chồng và chồng mình.
Mạc gia phát triển mấy trăm năm như thể, bố chồng và chông bà không muốn đến thời bọn họ lại bị hủy.
Nhưng lực bất tòng tâm, ngay cả khi công khai sách tổ truyền cũng chẳng có ích gì.
Lần này, Mạc Linh lại tình cờ đọc hiểu chúng.
Chồng bà lại có hy vọng.
Nhưng chính điều này lại khiến bà lo sợ.
Hy vọng rồi lại thất vọng, cảm giác ấy không thoải mái chút nào.
Bà Loan sợ rằng chồng mình lại một lần nữa chán chường, rơi vào bế tắc.
"Mẹ yên tâm, chắc chắn sẽ được mà", cái Dương an ủi.
Con bé cũng lo lắng.
Nhưng hai người vừa mới thi xong, nó không muốn tạo áp lực lên bọn họ một chút nào.
Cả tháng nay chị gái nó và Mạc Linh cố gắng nhường nào nó đều nhìn thấy hết.
Mạc Linh từ một cô tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước bây giờ trên bàn tay cũng bắt đầu xuất hiện vết chai mờ.
Mạc Linh dệt đi dệt lại không biết bao nhiêu lân, thậm chí còn nhiều hơn Khánh Vy nhiều.
Mỗi ngày, từ sáng sớm đến đêm khuya, Mạc Linh ngoại trừ thời gian ăn uống, ngủ nghỉ đều dệt vải.
Cái Dương không biết chị ta lấy đâu ra kiên trì lặp đi lặp lại môt công việc nhàm chán như vậy.
Mạc Linh không quá lo lắng như mọi người tưởng tượng.
Cô cũng đã cso hết sức rồi.
Hơn nữa, một tháng qua, những ngày cô dệt đi dệt lại cho đến lúc thành thạo cũng không phải vô ích.
"Sao rồi anh?"
Bà Loan thấy chồng mifnhd id ra vội vàng chạy tới hỏi.
Ông Duy tươi cười nhìn bà khua khua tờ giấy trên nói: "Qua rồi"
Bà Loan thấy vậy sững người lại trong giây lát rồi cùng bật cười.
Đôi mắt bà thậm chí còn ươn ướt.
Cuối cùng, nếu xuống suối vàng chồng bà cũng có thể mỉm cười nhìn tổ tiên rồi.
Mạc Y Phường không bị tàn lụi trong tay chồng bà.
"Hai đứa cầm giấy qua phòng 103 để làm giấy chứng nhận", ông Duy tiến lại gần nhắc nhở, "Lần này các cụ trong hội dệt ưu ái.Bao giờ, hai đứa dệt ra vải dệt hai mặt nhớ mang đến cho các cụ"
Mạc Linh và Khánh Vy đều vâng dạ sau đó cầm giấy đi qua bên kia.
Việc chứng nhận nghệ nhân của thành phố P cũng không mất quá nhiều thời gian.
Đương nhiên ngày nào đông thì phải xếp hàng đợi nhưng ngày vắng vẻ chỉ chừng mười phút là xong, trong đó có cả việc chụp ảnh.
Vì phiếu đánh giá đã có dấu của những người uy tín trong nhà nên hội trưởng đóng dẫu cũng nhanh.
Đây là kết quả của việc giảm thiểu thủ tục hành chính và khuyến khích phát triển văn hóa truyền thống.
Còn nếu như vài năm trước, để lấy giấy chứng nhận phải ít nhất là hai tháng.
"Cuối cùng em cũng thành nghệ nhân rồi", Khánh Vy cầm giấy chứng nhận trên tay vui vẻ nói.
Nhỏ đã mong ước có giấy này từ lâu.
Nhưng trước kia, mỗi lần nghĩ đến nhỏ đều chỉ có cảm giác nuối tiếc.
Nhỏ xem không hiểu sách tổ truyền dù có đọc đi đọc lại hàng trăm lần đi nữa.
Mạc Linh không nói gì.
Cô không cảm nhận được tâm tình của Khánh Vy lúc này.Cô không được lớn lên trong Mạc gia, không có được cảm giác vui sướng khi nhìn thấy Mạc Y Phương một lần nữa khởi sắc.
Nhưng nhìn Khánh Vy vui như vậy, Mạc Linh cũng mỉm cười.
Bọn họ thi một lần là qua vì vậy cả gia đình kéo nhau đi ăn tiệm.
Nợ nần bên ngoài cũng đã trả hết.Mặc dù vẫn còn nợ Mạc Linh nhưng dù sao tình cảnh gia đình cũng đỡ hơn nhiều.
Thái độ của mọi người với Mạc Linh cũng tốt hơn.Thời gian ở cùng nhau khiến mọi người cũng hiểu rõ cô hơn.
"Hai đứa khi về cũng cân cố gắng dệt và học thêm cách dệt mới.Bây giờ cả Mạc Y Phường chỉ dựa vào hai đứa thôi", ông Duy dặn dò, "Tin tức chắc chắn sẽ được hiệp hội sớm công bố.Khi ấy chúng ta cũng phải dệt vải gửi đến những nơi khác để bàn chuyện làm ăn nữa"
"Những chuyện này cháu không dành, cháu chỉ đảm nhận phần dệt và kỹ thuật thôi", Mạc Linh nói.
Cô chưa bao giờ thành thạo chuyện kinh doanh cả cũng chưa bao giờ thử nhúng tay vào.
Ông Duy nghe vậy cũng không ép.
Tính cách của Mạc Linh cũng phù hợp với kỹ thuật hơn.Còn Khánh Vy có vẻ sẽ làm tốt chuyện kinh doanh.
"Con vẫn sẽ dệt vải nhưng cũng đi theo bố để xem chuyện hợp tác", Khánh Vy nói.
Nhỏ học về cái này.
Bây giờ có cơ hội thực hành sao lại bỏ lỡ.
Hơn nữa, so với dệt vải, Khánh Vy rõ ràng thích kinh doanh hơn.
Nhỏ vui mừng khi nhận được giấy chứng nhận cũng chỉ vì chấp niệm thôi.
Mấy năm qua vì không có một nghệ nhân nào nên Mạc Y Phường cũng phải đóng cửa.
Do đó, Khánh Vy mới chấp nhất với tờ giấy này đến vậy.
"Đến lúc đó rồi xem thế nào", ông Duy lựa lời nói.
Thứ nhất, bọn họ đang ở trên đường bàn chuyện này cũng không tiện.
Thứ hai, ông không muốn Mạc Linh hiểu nhầm là mình thiên vị con gái.
Dù sao, kinh doanh nghe vẫn hấp dẫn hơn là ngôi phòng dệt vải.
Mạc Linh cũng hiểu ý của cậu.
Nhưng cô không vội vàng giải thích.
Đây không phải là địa điểm lý tưởng.
Khánh Vy nói xong câu đó cũng thấy có vấn đề.
Rõ ràng là nhờ Mạc Linh, Mạc Y Phường mới có khả năng khôi phục.Nhưng bây giờ cô nói vậy lại như có chút muốn chiếm công, tranh lợi về phía mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!