Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Mạc Linh và Khánh Vy bên này đang chăm chỉ học dệt để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.

Tạ Phong lại càng ngày càng nóng nảy.Đã gần một tháng nhưng hắn cũng không có tí thông tin nào của Mạc Linh cả.

Đám cấp dưới của hắn ngày ngày nơm nớp lo sợ, sợ rằng bản thân không làm sai điều gì nhưng sẽ bị giận cá chém thớt.

"Vẫn chưa có thông tin gì?"Tạ Phong cau mày hỏi.

"Em vẫn đang điều tra", Duy Thiện đáp lời.

Cậu quả thật rất muốn tìm thấy chị dâu lúc này.

Nhìn sếp của bọn cậu ngày càng thâm trầm.

Gạt tàn thuốc lá mỗi ngày một đầy cậu không yên tâm một chút nào.

Nhưng chẳng thể làm gì khác được cả.

Cậu không tìm được chị dâu, chỉ có mang chị dâu đến trước mặt sếp lúc này mới cải thiện được tình hình mà thôi.

"Được rồi, cậu đi ra ngoài đi", Tạ Phong trầm mặc.

Hắn cũng không muốn mắng chửi cấp dưới làm gì.

Thời gian này áp lực không chỉ dồn lên hắn còn có cả những người này nữa.

Một ngày không thấy Mạc Linh, tâm trạng hắn sẽ càng cảm thấy tôi tệ mà thôi.

"Bên ông Sơn có động tác gì không?"

Tạ Phong khàn giọng gọi điện hỏi cấp dưới.

"Ông Sơn đã thu lưới từ tuần trước.Bây giờ vẫn không có động tác gì cả", người này đáp.

"Được rồi, cậu tiếp tục theo dõi cho tôi", hắn đáp rồi cúp máy.

Mạc Linh, rốt cuộc em đang ở đâu? Có phải em cũng giống như anh đã sống lại nên mới bỏ đi không? Tạ Phong nhìn cửa sổ tự hỏi.

Hắn thật sự rất muốn gặp Mạc Linh lúc này.

Nếu đúng là cô đã sống lại vậy những năm qua khi ở bệnh viện kiếp trước cô đã trải qua như thế nào? Cả ngày cùng với những bệnh nhân tâm thần, cô làm thế nào có thể sống nổi.

Hắn không tưởng tượng ra.

Nếu đúng là Mạc Linh sống lại thì những thứ cô làm đều có thể lý giải được.

Mạc Linh trốn viện, rời xa thành phố này, rời xa những đau khổ mà cô đang phải gánh chịu.

Nhưng còn hắn thì sao? Cô nhẫn tâm bỏ lại hắn sao? Cô không nghĩ đến hắn hay cô sợ chính mình sẽ làm hại đến hắn nên mới vậy? Tạ Phong không biết.

Hắn cũng chẳng biết lý giải bằng cách nào.

Mọi thứ chỉ khi hắn gặp được Mạc Linh mới có thể nói rõ.

Hắn cứ ngồi cả ngày trong phòng làm việc rồi cuối cùng quyết định đi ra ngoài.

Hắn muốn đi ăn thứ gì đó.

Lâu lắm rồi, hẳn mới có cảm giác đột nhiên đói bụng như thể này.

Tạ Phong vừa xuống dưới hầm thì bắt gặp Đoàn Ngọc.

Đoàn Ngọc nhìn hắn mỉm cười nói: "Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.Em mời anh một bữa được không?"

Nhìn dáng vẻ tươi cười xa lại kia của Đoàn Ngọc, Tạ Phong khẽ gật đầu cùng cô rời đi.

Đoàn Ngọc vui vẻ lên xe lái đi.

Tính ra cô cũng một thời gian không gặp Tạ Phong rồi.Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau một năm.

Sau đó vài tháng, Đoàn Ngọc sống lại.Cô tốn thời gian tìm hiểu về Mạc Linh để lên kế hoạch thật chu toàn.

Bây giờ, Mạc Linh đã biến mất khỏi thế giới của Tạ Phong.

Cô không còn lo lắng gì nữa.

Đoàn Ngọc biết Tạ Phong cũng đang đi tìm Mạc Linh.

Nhưng cô không tin Mạc Linh sẽ dễ dàng bị tìm thấy như vậy.

Hơn nữa, người của cô đang ngấm ngầm theo người của Tạ Phong.

Chỉ cần có chút manh mối nào, cô sẽ biết ngay lập tức.

Mạc Linh không thể xuất hiện một lần nữa.

Tạ Phong ngồi trên ghế phó lái, im lặng.Hắn không cảm thấy cần thiết phải đổi người lái.

Nếu đó là Mạc Linh, hắn sẵn lòng.Còn nếu là người khác, hắn không cảm thấy hứng thú.

Hắn cũng chẳng ngại ngần gì khi ngồi sau tay lái của phụ nữ cả.Địa điểm bọn họ đến là một nhà hàng nước ngoài.

Cả hai bọn họ từng có thời gian ở nước ngoài nên Đoàn Ngọc lựa chọn nhà hàng này cũng không có vấn đề gì.

"Dạo gần đây hai bác rất lo cho anh", trong lúc đợi bồi bàn lên thức ăn, Đoàn Ngọc tìm chủ đề nói.

Động tĩnh của Tạ Phong không thể qua mắt bố mẹ hắn.

Vì vậy, bố mẹ hắn có chút ý kiến cũng chẳng có vấn đề gì lạ cả.Lạ ở đây là Đoàn Ngọc.

Gia đình hai người vốn không thân.Là hắn và Đoàn Ngọc biết nhau nên hai gia đình mới biết nhau.

Ban đầu, gia đình Đoàn Ngọc có ý gán ghép nhưng bị bố mẹ hắn từ chối.Sau đó, quan hệ của hai bên cứ không nóng không lạnh như vậy.

Đoàn Ngọc thấy Tạ Phong không nói gì tiếp tục: "Em biết gàn đây anh đang tìm người.Dù sao, người cũng đi rồi.Anh không nên cố chấp"

Đoàn Ngọc thử khuyên nhủ.

Trong mắt cô, Tạ Phong chỉ là cố chấp với Mạc Linh mà thôi.Một khi hắn nhận ra cô có những điểm tốt đẹp hơn thì sẽ buông tha quá khứ thôi.

Tạ Phong không phản ứng.

Đơn giản hắn không muốn nói.

Đợi đến lúc bồi bàn mang thức ăn lên, hai bọn họ cũng không ai nói gì.

Tạ Phong nhanh chóng kết thúc bữa ăn rồi nói: "Cảm ơn cô đã mời"

Nói xong, hắn đứng dậy ra quầy thanh toán.

Đoàn Ngọc chưa ăn xong cũng vội vã đứng dậy.

Cô khó khăn lắm mới hẹn được hắn.

Cô không muốn hẳn chưa gì đã bỏ đi như thế.

"Tạ Phong, sao anh phải cố chấp như vậy?"

Đoàn Ngọc vừa đuổi kịp hắn liền hỏi.Tạ Phong không dừng bước.

Đoàn Ngọc xúc động hét lên: "Cùng một chỗ với cô ta, anh sẽ chết"

Tạ Phong dừng bước.Hắn nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm rồi tiến lại gần.Chỗ bọn họ đang đứng là bãi đỗ xe ngoài trời.

Tạ Phong nhìn cô hỏi: "Cô nói cái gì"

Đoàn Ngọc rất muốn tự vả cho mình một cái.

Sao cô có thể lỡ lời trong lúc này? Tạ Phong rất thông minh.

Chỉ cần cô nói hớ ra điều gì là hản có thể bắt được manh mối ngay.Bình thường, Đoàn Ngọc cũng rất lý trí.

Nhưng không hiểu sao động đến chuyện của Tạ Phong, cô lại mất bình tĩnh.

Khi đối mặt với Mạc Linh, Đoàn Ngọc vẫn là Đoàn Ngọc.

Nhưng khi đổi mặt với Tạ Phong, cô chỉ là con cừu nhỏ còn hắn là con sói đang chầu trực trước mặt.

Khí thế của Tạ Phong khiến Đoàn Ngọc nuốt nước bọt.

Cô im lặng không nói.Trong mắt Tạ Phong lúc này tràn đầy nét tàn nhẫn và táo bạo.

Hắn tiến lên một bước, Đoàn Ngọc vô thức lùi ra sau.Hai bọn họ cứ thế một tiến một lùi cho đến khi phía sau lưng của Đoàn Ngọc là cửa kính ô tô.

Cô không còn đường thoát.Chỗ bọn họ đang đứng là góc tối, khuất camera.

Tạ Phong như một con thú săn mồi nhìn chằm chằm cô.Sống lưng Đoàn Ngọc lạnh toát.

Chưa bao giờ cô thấy một Tạ Phong điên cuồng mất trí và đây nguy hiểm như thế này.

Cô vốn nghĩ hắn là người nho nhã, lễ độ chỉ là những điều này được giấu dưới vỏ bọc lạnh lùng mà thôi.

Nhưng xem ra cô đã nhầm.

Tạ Phong hỏi lại: "Cô nói cái gì?"

Chất giọng lạnh lùng, đây tàn nhẫn của hẳn vang lên.

Đoàn Ngọc không dám trả lời.

Nếu được quay ngược thời gian cô chắc chắn sẽ không nói câu ấy.

Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!