"Ít ai biết, chỗ dựa lớn nhất của Mạc Linh không phải Trần thị mà là Tạ Phong.
Tạ Phong không hề kém cạnh Hoàng Quân, thậm chí hẳn còn sở hữu cả một sở nghiên cứu, chế tạo vũ khí cho quân đội.
Nhưng thứ Hoàng Quân không cân, chỉ hận không thể vứt bỏ lại là thứ Tạ Phong điên cuồng mong muốn, tình yêu của Mạc Linh"
Cách thành phố S nửa vòng Trái đất, 2h sáng, thành phố N, Tạ Phong giật mình bừng tỉnh.
Mồ hôi trên trán hắn lạnh toát.
Hản cúi xuống, nhìn đôi chân mình, vẫn cử động được.
Hắn đã chết sao có thể sống lại? Trước khi chết, chân hắn cũng bị liệt.
Chuyện gì xảy ra thế này? Hẳn trọng sinh?! Với lấy chiếc điện thoại để cách giường không xa, hắn nhíu mày nhìn thời gian hiển thị trên đó.
"02:00, ngày 15 tháng 5 năm 20xx", gần một năm trước, khi mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng thở dài.
Bước xuống giường, hẳn tiến về cửa sổ, mở rèm ra, nhìn thành phố sáng sớm vẫn tràn ngập ánh điện.
Hắn, không chỉ trọng sinh mà còn biết được thế giới này ra sao.
Thế giới này, kỳ thật cũng chỉ là một quyển truyện, "Cô dâu của tổng tài cao lãnh".
Mà hắn chỉ là nhân vật phụ, không chính xác hơn là nam phụ phản diện trong truyền thuyết, kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nếu trước đây, ai nói với hắn điêu này hắn sẽ nghĩ kẻ đó bị điên mất.
Nhưng bây giờ thì không.
Trước khi chết, hắn ngồi trên xe lăn, nhắm mắt lại, nghe tiếng sóng vỗ rì rào, ngửi thấy mùi biến mặn nồng.
Rồi hẳn đẩy bánh xe về phía trước, chiếc xe lăn khó khăn di chuyển.
Cuối cùng, hắn và xe lăn rơi xuống, tiếng gió vù vù qua tai hắn.
Hản những tưởng khi chết sẽ không còn cảm giác gì nữa.
Nhưng khi một lần nữa mở mắt ra, hắn thấy bản thân ở một không gian xa lạ song không ai nhìn thấy hắn.
Một cô gái mới qua hai mươi đang mắt nhắm mắt mở lướt chuột trước mặt hắn.
Vài phút sau, cô gái quá buồn ngủ, quăng chuột đi, trở lại giường.
Máy tính không thèm tắt, cô gái cứ thế ngủ mất.
Hản đưa mắt nhìn căn phòng hết sức bình thường, không hiểu tại sao mình đã chết lại xuất hiện ở đây.
Ánh sáng từ máy tính phản chiếu ra, hẳn như bị thứ gì thu hút, tiến lại gần và ngôi vào ghế chỗ cô gái ngồi ban nãy.
Đập vào mắt hắn là những dòng chữ nổi nhau trên một trang web: "Tạ Phong ngôi trên xe lăn.
Hắn nhìn ra xa rồi từ từ nhầm mắt lại.
Tiếng sóng biển vỗ rì rào truyền vào tai hắn.
Mùi mặn của nước biển kích thích mũi hắn.
Hắn đấy bánh xe, xe lăn di chuyển về phía cuối.
Cuối cùng, khoảng không bên dưới biến mất.
Hắn và xe lăn ngã xuống.
Tạ Phong tự sát ở nơi cô quạnh.
Hai ngày sau, quản gia mới phát hiện hắn"
Đây là cái chết của hắn, sao lại ở đây? Lướt lên lướt xuống, đọc đi đọc lại.
Từ lúc đầu ngạc nhiên đến bình tĩnh.
Hắn cuối cùng cũng chấp nhận một việc.
Thế giới hắn sống chỉ là một quyển sách.
Một quyển sách mà nhân vật chính không phải là hẳn.
Người hắn yêu cuối cùng cũng chết thảm.
Kéo xuống nhìn những bình luận bên dưới, hắn cảm giác tâm trạng chẳng khá khẩm hơn chút nào.
Tmtt: "Tạ Phong cái gì cũng tốt, cũng hoàn hảo.
Điều sai lầm duy nhất là yêu Mạc Linh"
Cửu Nhất Vĩ: "Tạ Phong có gì tốt đẹp? Cấu kết với yêu tinh Mạc Linh hại Nguyệt Hạ hết lần này đến lần khác.
Nếu thím là Hoàng Quân không chính tay giết bọn họ đã là nhân từ lắm rồi"
Km009: "Thím trên nói đúng đấy.
Loại biến thái như Tạ Phong mới yêu Mạc Linh, một ả đàn bà điên khùng"
Một đao nhất khách: "Chưa đọc truyện nào nữ phụ đáng ghét như Mạc Linh.
Kết cục của Mạc Linh cũng quá nhân từ.
Nếu là đời thật, Mạc Linh đã chết từ lâu rồi"
Nhìn những bình luận kia, hắn bật cười chua xót.
Mạc Linh không xấu.
Cô ấy chỉ yêu sai người, yêu sai cách mà thôi.
Đúng lúc này, một luồng sáng kéo hắn vào trong máy tính.
Đến khi mở mắt ra, hắn đã trọng sinh lại nửa trước.
Tạ Phong đứng lặng yên trước cửa sổ, trên tay hắn là một tách cafe nóng.
Hắn cần một thứ giúp bản thân tỉnh táo, giúp bản thân biết đây không phải là mơ.
Nếu đã cho hắn trọng sinh lại, hắn nhất định sẽ không để kết cục kia xảy ra.
Dù đây là một quyển truyện, hắn vẫn phải quý trọng sinh mạng.
Lần này, hắn sẽ làm Mạc Linh triệt để quên Hoàng Quân.
Mạc Linh chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Mạc Linh, cho dù em có là nữ phụ xấu xa cũng đừng hòng chạy thoát! Cách nửa vòng Trái đất, Mạc Linh chìm vào giấc ngủ say.
Trong giấc mơ của cô là những hình ảnh không rõ.
Cô thấy bản thân mình đang ngồi trong một căn phòng nhỏ, trắng toát.
Căn phòng bốn bức tường với một cửa sổ.
Khung cảnh phía Sau cửa sổ cũng chẳng đẹp đế gì, lác đác vài cành cây trơ trụi.
Cô thấy bản thân ngồi trên giường, điên điên dại dại lớn tiếng cười.
Tỉ vi trước mặt cô đang phát hình ảnh một buổi hôn lễ.
Hôn lễ hoành tráng, khách mời vui vẻ.
Hoa cưới đẹp đế.
Cô dâu mặc bộ váy cưới hở vai, cổ đeo vòng thiết kế, tay cầm bó hoa được một người đàn ông dắt vào lễ đường.
Phía cuối con đường, một người khác đang đứng đợi.
Chú rể chỉnh chu nhìn cô dâu say đắm.
Mạc Linh cảm giác hình ảnh này rất quen thuộc.
Cô dường như biết được bọn họ là ai.
Nhưng trong giấc mơ cô không nhìn thấy gương mặt bọn họ.
Gương mặt của khách khứa đều rõ ràng, là những người cô không quen.
Nhưng gương mặt cô dâu, chú rể và người đàn ông kia chỉ là một màu trắng.
Cô cảm nhận được niềm vui của họ, nghe thấy tiếng nhạc trong lễ đường vang lên.
Không hiểu vì sao trái tim cô nhói lên một cách kì lạ.
Hình ảnh thay đổi, cô như đang đi trên một hành lang dài bất tận.
Xung quanh cô là những tiếng cười nói, trêu đùa.
Cô thấy bản thân hoang mang, giận dữ, xông vào những phòng bên cạnh.
Cô thấy người khác tiếp tục cười đùa.
Bản thân giận dữ rôi ngồi thụp xuống ôm lấy đầu mình.
Những đồ vật không rõ tên ném thẳng vào người cô.
Cô hét lên mong bọn họ dừng lại nhưng không thể.
Vài vật nặng đập mạnh vào người cô.
Cánh tay chảy máu, cả người xuất hiện những vết bầm dập.
Không ai thương xót, không ai quan tâm đến cô.
Cô tức giận, vùng lên bỏ chạy.
Xung quanh càng nhiều tiếng cười, càng nhiều những đồ vật ném vào người cô.
Mà trước mắt cô chỉ là một màu trắng toát.
Hình ảnh lại tiếp tục thay đổi.
Cô thấy bản thân đang đứng ở một khu vườn trụi lủi.
Cô im lặng, ngước mắt nhìn lên tòa nhà phía bên cạnh.
Đôi mắt cô dừng ở một căn phòng tầng ba.
Trong phòng hình như không có người, cửa sổ mở, rèm cửa lay động.
Cô đứng đó nhìn.
Căn phòng ấy dường như rất quen thuộc với cô.
Tiếng bước chân khiến cô chú ý.
Mạc Linh quay lại.
Cô thấy một người con gái đi ngang qua qua cô.
Cô gái ấy im lặng, tay cầm một bó hoa sao, bước nhanh về phía trước.
Cuối cùng, cô gái dừng lại ở một bia mộ đơn sơ.
Mạc Linh nghi hoặc, bước lại gần.
Cô không nhìn rõ bia mộ cũng chẳng nhìn rõ cô gái ấy.
Một cảm giác quen thuộc lại xa lạ ập đến.
Khung cảnh đổ vỡ, một lần nữa cô thấy mình đứng trong nghĩa trang.
Hàng loạt bia mộ thắng hàng trước mắt cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!