Những thứ đỏ chỉ còn trong ký ức xa xôi của Mạc Linh.
Cô nhớ nhưng chẳng còn oán trách như trước.
Tâm trạng lại bình lặng lạ kỳ.
Không ai biết, trong căn phòng đó, linh hồn của Mạc Linh đã thay đổi, trở thành người đã sống qua hai kiếp.
Mạc Linh ở bệnh viện ngày hôm nay là ngày thứ ba.Cô gần như đã có thể tự mình ngồi dậy và đi lại vài bước.
Không ai đến thăm, không thể lên mạng, cuộc sống của cô trôi qua với bốn bức tường và một cái cửa sổ.
Cô cũng quen rồi.
Đời trước, cô cũng từng trải qua những ngày tháng như vậy.
Không ai coi trọng, chỉ có bản thân đối diện với chính mình.
Đúng giờ, y tá đẩy cửa bước vào.
Không hiểu tại sao hôm nay y tá nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Chắc đã có chuyện gì xảy ra, Mạc Linh đoán thể.
Nếu cô không như lúc này, Hoàng Quân đã tung tin đồn về cô.
Anh ta muốn toàn thế giới này biết cô xấu xa như thế nào, biết cô đã cướp người yêu của em gái ra sao.
Anh ta muốn triệt đường sống của cô.
Nhìn y tá, Mạc Linh cũng chẳng hỏi gì.
Từ đời trước, sau khi vào bệnh viện tâm thần, cô trở nên nhạy cảm hơn với cảm xúc người khác.
Đó không biết là món quà hay sự trừng phạt dành cho cô nữa.
"Cơm đây, ăn đi", y tá cáu gắt ném hộp cơm xuống bàn của cô.
Mạc Linh cũng chẳng phản ứng.
Y tá càng nhìn cô không vừa mắt, lầm bầm chửi rồi rời đi.
Cô không quan tâm.
Mở hộp cơm ra, cô hơi nhíu mày.
Dù bệnh viện này hơi tồi tàn nhưng cơm cũng không đến nỗi quá kém cạnh.
Hơn nữa, cơm canh là khẩu phần chung, ai cũng giống ai.
Nhưng xem ra hôm nay không phải vậy.
Phân của cơm cơm có mùi khét, màu sắc ngả vàng nửa sống nửa chín, vài miếng thịt trông vừa bé vừa ít đến thảm thương, rau xào lại chẳng khác gì rau luộc.Nước canh không có.
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ làm ầm lên, mắng chửi y tá bệnh viện, kiêu căng không ai bằng.
Hay ít nhất đời trước cô cũng đã làm vậy.
Quạnh tanh bành, cơm nước cũng tốt hơn nhưng chẳng ai quan tâm cô.
Bọn họ vốn muốn giam lỏng cô rồi.
Nhưng bây giờ, cô chỉ hơi nhíu mày rồi ngồi xuống cầm đũa lên ăn.
Cơm khó nuốt cô cũng bắt bản thân ăn hết.
Bây giờ, cô không có lựa chọn.Sống lại đã là điều may mắn nhất rôi.Chút cơm nước khó ăn này có là trở ngại gì.Ít ra, cô vẫn còn sống.
Cuối cùng, Mạc Linh cũng ăn xong phần cơm nửa sống nửa chín ấy.Cô nuốt miếng cơm cuối cùng rồi nhấc bình nước bên cạnh lên.
Nước đã hết, bình trống không.Cô thở dài rồi bước chậm chạp ra khỏi phòng để lấy nước.
Mấy ngày trước, y tá vẫn còn đối xử tốt với cô thì còn có nước uống.Còn hôm nay, nhìn thái độ của y tá cũng có thể thấy.
Nếu cô không biết thân biết phận tự đi lấy nước thì sẽ không ai giúp đỡ.
Mạc Linh lê bước chân về phía cuối hành lang, nơi để sẵn một bình nước lọc.
Đây là bệnh viện tâm thần.
Rất ít bệnh nhân có quyền ra khỏi cửa phòng, cô là một trong số ít những người ấy.
Đơn giản y tá lười phục vụ cô.Những ngày trước, bọn họ còn tốt một chút.
Nhưng cô biết y tá sẽ ngày càng đối xử với cô không ra gì.
Kiếp trước, cô coi đó là nỗi nhục, là sự lăng mạ.Nhưng bây giờ, cô chỉ bình thản tiếp nhận.
Bản thân cô không điên, cũng không giả điên.
Họ lấy cơm và nước cho cô đã là cực hạn rồi.
Mà bây giờ, cái cực hạn ấy cũng không còn nữa.
Lấy nước xong, Mạc Linh định quay lại phòng thì nghe tiếng y tá vui vẻ trò chuyện tại một góc hành lang.
Bệnh viện tâm thần, ngoài một vài giờ cổ định chăm sóc bệnh nhân, y tá hoàn toàn rảnh rỗi.
Cô cũng không tò mò hóng chuyện nên định đi thẳng về phòng.
Nhưng lúc đi qua bọn họ, cô nghe thấy chuyện liên quan đến mình.
"Mấy bà có biết cái cô tiểu thư bị cộng đồng mạng chửi gần đây là ai không?" Một y tá lên tiếng hỏi.
"Còn phải hỏi, con đó là bệnh nhân phòng số 38 ấy.Tui vừa đi đưa cơm cho nó nè.Nhìn thấy mà ớn gần chết.Sao trên đời lại có người như cô ta nhỉ?", y tá vừa vào phòng cô nói.
"Loại người ấy sao không chết đi luôn nhỉ? Cướp bồ của em gái rồi lại hãm hại em gái", một bà chị khác lên tiếng.
"Thế đã là cái gì, tôi còn nghe nói cô ta còn chơi thuốc lắc cơ", người khác nói xen vào.
"Tin này cũ rồi.Thấy tin vừa đăng lên không, cô ta tiêu tiền như nước mà không kiếm ra đồng nào.Lúc đi học đại học, cô ta còn ăn cắp bản thiết kế của chị Hạ, đổ tội cho chị Hạ cơ"
"Nãy tui còn đọc được một người làm trong nhà cô ta nói cô ta suốt ngày nạt nộ người làm, thậm chí còn đẩy cả bà Trần từ trên cầu thang xuống ấy", y tá vào phòng cô nói, "Nên các cô mà thấy cô ta thì cẩn thận vào không lại bị mắng oan"
"Bà mới là người nên cẩn thận ấy", mọi người xung quanh cười vui vẻ.
"Tui cóc sợ loại ấy.Vừa nãy tui mang cơm cho ta, là cái phần nửa sống nửa chín ấy.Cô ta có dám ho he gì đâu", y tá cười lớn.
"Bà thì hay rồi", một người khác phụ họa theo, "Hay chúng ta cho cô ta đọc tin tức trên mạng đi.Như thế, kiểu gì cô ta cũng tức nổ phối"
"Ý kiến của bà hay đấy", một người khác nói, "Trong phòng cô ta có tivi nhưng không kết nối, để tối tôi đưa cơm rồi cắm vào xem.Cái ti vi ấy có thể kết nối với điện thoại.Lúc ấy, chẳng phải chúng ta xem cái gì cô ta cũng phải xem sao".
Người kia ác ý lên tiếng.
"Kế này hay.Phải cho cô ta biết tay.Chị Hạ sống khổ sống sở như thế cũng vì cô ta"
Nghe đến đây, Mạc Linh không nghe nữa, cầm chặt bình nước trở về phòng.
Đời trước, khi nghe được những lời này, cô đã xông vào mảng chửi bọn họ.
Nhưng bây giờ, những thứ ấy với cô chỉ là phù du.
Cô nợ hai người bọn họ nhưng cô đã trả đủ rồi.
Cuộc sống sau này của cô sẽ chẳng còn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Nhưng còn bà Tiền và ông Sơn thì khác.
Cô nhất định sẽ trả thù hai người bọn họ.
Trong bệnh viện tâm thần cũng chẳng có gì làm, Mạc Linh ăn uống xong lại đi ngủ.
Cô cần dưỡng sức để tìm cách rời khỏi đây.
Đến tối, y tá đúng giờ mang cơm vào cho cô.
Cô ta cũng tiện tay kết nối tivi.
Mạc Linh chẳng để ý, cầm đũa lên ăn cơm.
Phần cơm tối nay dù nát nhưng ít nhất cũng đã chín.
Màn hình tivi sáng lên, Mạc Linh vừa ăn vừa ngẩng đầu lên.
Hàng loạt bình luận mắng chửi hiện ra trước mắt cô.
Cô như chuột qua đường bị tất cả mọi người mắng chửi.
Những người không quen biết cũng lên mạng bóc phốt cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!