Trước mặt Mạc Linh là một mảng tối đen.
Cô không biết đây là ngày hay đêm nữa.
Tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ là mùi ẩm mốc và tiếng nước chảy.
Bóng tối vây quanh cô, đến cả việc thở cũng khó khăn.
Trong đầu Mạc Linh không suy nghĩ được điều gì.
Cô không biết ai có khả năng làm điều này.
Cô cũng không biết đây là đâu.
Nhưng tuyệt nhiên cô không sợ hãi.
Bóng tối ít ra an toàn hơn ánh sáng nhiều, thứ ánh sáng giả dõi ngoài kia.
Vết thương trên bắp chân không được bôi thuốc khiến cô khó chịu.
Cô hình như đã sốt.
Mồ hôi chảy xuống, thấm ướt cái khăn bịt mắt cô.
Một mảng tối đen, ẩm ướt, Mạc Linh cười khẩy.
Đó chẳng phải là cuộc đời cô hay sao? Cuộc đời u tối, lẽ sống không có, mục đích không còn nữa.
Cơn sốt cao khiến cô ngất lịm trong đau đớn.
Không biết qua bao lâu, cô lại tỉnh dậy.
Chiếc bụng kêu vang, người cô mệt lả.
Mất nước, chịu đói, vết thương và cơn sốt lại hành hạ cô.
Cô cố gắng cử động cánh tay nhưng không được.
Dây thừng thít chặt vào da thịt cô.
Chắc có lẽ chúng đã hẳn lên những vết đỏ trên cổ tay rồi.
Mạc Linh nghĩ.
Nhưng cô không từ bỏ, cố gắng cử động, cố gắng thoát ra.
Tất cả chỉ là vô ích.
Chẳng bao lâu sau, cô lại ngất đi.
Liên tiếp, tỉnh tỉnh mê mê không biết qua bao nhiêu lần.
Trong cơn mê man, cô dường như trở về lúc nhỏ, về thời điểm gia đình cô vẫn hạnh phúc.
Khi ấy, cô chỉ độ năm sáu tuổi là cùng.
Mẹ mặc một chiếc váy trắng cùng cô nô đùa trong sân trước nhà.
Chú chó trắng của cô chạy vòng quanh.
Tiếng cười của cô vang cả sân.
Mẹ cũng cười.
Chú chó nhỏ mải miết chạy theo.
Khung cảnh lại một lần nữa thay đổi.
Bà nội đến nhà.
Bà trách mắng mẹ.
Đến lúc bà đi, mẹ quay sang mắng chửi cô.
Cô không biết tại sao.
Cô chỉ biết hôm ấy mẹ rất buồn.
Hình ảnh ấy lại nhòe đi.
Tiếng cãi vã của bố mẹ vang lên trong tâm trí cô.Lần đầu tiên bà Tiền đến nhà bị mẹ cô đuổi đánh.Bố tát mẹ, dẫn bà Tiền vào nhà.bà Tiền mang thai, con trai.Bà ấy đứng trên cầu thang nhìn mẹ cô lăn từ trên tầng hai xuống.Cô ở cửa sững người rồi vội chạy đến.
Năm ấy, mẹ cô mất khi cô chưa tròn mười tám.
Năm ấy, cuối cùng cô cũng biết ngôi nhà đã không còn ấm áp nữa.
Nơi này chẳng có chỗ như một người như cô.
Mẹ đi rồi, chẳng còn ai quan tâm cô nữa.
Ngôi nhà từ nơi thân thuộc đã trở thành lông giam lạnh lẽo đối với cô.
Không còn ai để ý đến cô cũng không ai hiểu cô phải trải qua những gì.
Trong một đêm ấy, Mạc Linh dường như mất đi tất cả, cả nụ cười, cả gia đình, cả hạnh phúc.
Thoát khỏi giấc mơ, Mạc Linh mê man nhìn bóng tối trước mặt.
Một lúc sau, khi cô hoàn toàn tỉnh táo liên nở nụ cười.
Trên đời này, ít ra đã có người từng yêu thương cô.
Chỉ là không phải bây giờ mà thôi.
Nuốt nước bọt, Mạc Linh cố giúp cổ họng mình đỡ khô hơn.
Xung quanh vẫn chỉ là bóng tối.
Cô cần tìm cách thoát ra khỏi nơi này.
Cô không thể chờ chết ở đâu được.
Bằng bất cứ giá nào, cô phải thoát ra.
Không ai quan tâm cô thì đã sao, không ai yêu thương cô thì đã sao? Cô vẫn phải sống, vẫn sẽ sống.
Dù trên đời này không có ai nhưng chẳng phải còn chính bản thân cô sao? Cô không thể buông bỏ.
Nếu cô còn từ bỏ thì bọn họ sẽ hoàn toàn chiến thẳng.
Nếu cô từ bỏ, cô sẽ có lỗi với chính mình.
Trong không gian vắng lặng, Mạc Linh nghe được tiếng bước chân, dường như cách cô rất gần.
Cố gắng dồn sức vào đôi chân, cô đứng dậy nhảy từng bước nhỏ di chuyển về phía âm thanh.
Gần đến nơi, cô bị ngã.Đầu đập mạnh xuống đất đau điếng.
Cô cố hít thở, đánh lừa trí não về cơn đau.
Âm thanh kia dần dần lớn hơn, cô có thể nghe rõ.
"Mày nói cái gì? Con bé ấy á?"
Giọng thiếu niên non nớt vang lên.
Mạc Linh có chút quen thuộc với âm thanh này.
Người kia tiếp tục nói: "Mày kiếm mấy em ngon vào, nhất định phải xinh, ngực tấn công, mông phòng thủ.Tao không chấp nhận mấy đứa xẹp lép, hai lưng đâu"
Một tiếng gọi khác từ xa vọng lại nhưng Mạc Linh không nghe rõ chỉ cảm thấy có chút quen thuộc thôi.
Người kia tiếp tục nói: "Ừ, có gì tao báo với mày sau.Ông già gọi tao rồi"
Sau đó là một loạt tiếng bước chân xa dần.
Mạc Linh cố gắng lục lại trí nhớ của mình.
Cô chắc chắn đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đấy.
Cô chắc chắn biết người này.
Bên kia, đã qua mười ngày nhưng vẫn không tìm được Mạc Linh.
Cả văn phòng chìm vào không khí căng thẳng, lặng buốt.
Không ai dám tám nhảm nữa, tất cả mọi người đều tập trung tìm kiếm.
Tạ Phong ngồi trong phòng, đầu thuốc lá vứt đầy trong gạt tàn.
Hẳn cần tỉnh táo, cần phải tìm cách nhanh chóng tìm được cô.
"Sếp, có tin, Mạnh bước vào vội nói, "Trước khi chị dâu ra khỏi nhà bị ông Sơn đánh.Đây là tin tức em điều tra được từ người giúp việc theo giờ ở nhà đấy.Lý do là chị dâu gây ra vụ tai nạn cho Nguyệt Hạ và mẹ con nhà họ Hoàng"
Hắn ngẩng đầu lên ra lệnh: "Nói tiếp"
"Em điều tra ra được vụ tai nạn kia do Nguyệt Hạ sắp xếp", Mạnh nói thêm.
Hắn trâm ngâm dặn dò: "Giữ lại những thứ này.Tiếp tục tìm kiếm"
"Em đã biết", Mạnh nói rồi vội vàng rời đi.
Ngay lúc ấy, Duy Thiện vội mở cửa phòng hét lên: "Sếp em lần được tín hiệu di động của chị dâu rồi.Ở trong biệt thự nhà họ Trần"
Hắn nghe vậy vội đứng bật dậy theo Duy Thiện đến trước máy tính.
Trước máy tính là bản đồ khu biệt thự nhà họ Trần ở.
Ở đó, có một điểm sáng đang nhấp nháy.
Duy Thiện nói tiếp: "Điện thoại chị dâu dùng hiện giờ không có tín hiệu.Đợt trước em có nhờ thăng Mạnh lấy trộm điện thoại của chị dâu để cài đặt.Em tra ra trước khi điện thoại mất kết nối thì tín hiệu đang ở biệt thự nhà họ"
Tạ Phong trầm tư nhớ lại sơ đồ biệt thự nói: "Nếu muốn giấu người ở đây ông Sơn không thể không biết.Ông ta đã từ Mạc Linh, không lý nào lại bắt cô ấy về.Có khả năng chỉ có bà Tiền và Nguyệt Hạ"
"Sếp, em sẽ điều tra lại bà Tiền", Mạnh đứng cạnh đó vội nói.
Hắn gần đầu.
“Sếp, em sẽ xâm nhập thử vào hệ thống an ninh nhà họ xem", Duy Thiện nói thêm rồi nhanh chóng thao tác.
"Được rồi, cậu làm đi", Tạ Phong dặn dò.
Hắn không nghĩ chuyện này là do bà Tiền làm.Nhưng nếu là người trong nhà họ Trần, hắn không nghĩ ra ai khác.
Ông Sơn là người không có động cơ để làm chuyện này nhất.Đứa con trai của bà Tiền thì không có gan làm ra chuyện này.Thằng oắt con kia đang học đại học.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!