Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Cuối cùng, Mạc Linh phải nhận lại những gì mình đã gây ra, từng thứ từng thứ một.Đây cũng chỉ là khởi đầu mà thôi.Không còn chỗ dựa, không còn người thân, đó là những gì Mạc Linh phải trả cho tội lỗi của mình

Tám giờ sáng, cánh cửa phòng cô lại bị gõ vang.

Mạc Linh cả đêm không ngủ đi ra mở cửa.

Cô đã thay quần áo, vết thương trên bắp chân cũng đã tự băng lại.Thực tế, Mạc Linh đã quen rồi.

Bao nhiêu năm bị đánh, chẳng nhẽ cô lại không học được chút việc sơ cứu đơn giản như thế.

Ông Sơn sẽ không quan tâm cô.Cái nhà này chẳng ai quan tâm cô cả.Nếu cô không tự chăm sóc lấy mình ai sẽ làm? 

"Cô Mạc, ông chủ gọi cô xuống lầu", người giúp việc khinh thường nói.

Mạc Linh đóng sập cửa lại, chẳng thèm đôi co với cô ta.Người làm ở cái nhà này có bao giờ coi cô là chủ đâu.Với bọn họ, cô chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi.

Cô biết ông Sơn muốn làm gì.

Cô cũng chẳng có lý do nào để ở lại cái nhà này nữa.

Cầm chiếc balo đã đựng sẵn những thứ cần thiết, Mạc Linh đứng lại nhìn căn phòng.

Căn phòng cô đã ở gần hai mươi năm nay trở nên thật xa lạ.

Có lẽ từ khi mẹ mất, nơi này đã chẳng còn là nhà cô rồi.

Bất kể ngóc ngách nào cũng có sự hiện hữu của ba mẹ con nhà kia.

Ngay cả trong phòng của cô cũng chẳng còn nguyên vẹn.

Thật nực cười! Nhìn căn phòng đã bị phá tung lên, cô cười mỉa mai.

Cô có đi cũng sẽ làm mọi thứ liên quan đến mình rối tung lên.

Dù sao, sau khi cô đi bọn họ chắc chắn sẽ vứt hết đồ đi mà thôi.

Cả căn phòng bây giờ đều bị cô làm loạn.

Quần áo bị cắt nát, ga giường chăn đệm không có thứ nào còn lành lặn.

Người giúp việc bên ngoài vừa đập cửa vừa hô to gọi nhỏ.

Mạc Linh phiền chán, nhìn lại căn phòng một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng.

"Tưởng mình còn là đại tiểu thư nữa đấy", người làm khinh bỉ, nhanh chân quay đi.

Mạc Linh đi theo, không có chút cảm xúc nào.Bữa sáng được bày sẵn trên bàn.

Ông Sơn và bà Tiền đang ăn sáng.

Mạc Linh xuất hiện.

Cô không chào hỏi ai, thản nhiên ngồi xuống rồi bắt đầu ăn.Ông Sơn cũng không lên tiếng.

Chừng mười phút sau, ông Sơn đặt đũa xuống.

Bữa ăn sáng kết thúc.

Mạc Linh vẫn tiếp tục.

Ông Sơn ra hiệu quản gia đưa giấy tờ về phía cô rồi nói: "Từ hôm nay mày chính thức không còn là người nhà họ Trần nữa.Bao năm nay, tao tốn công nuôi mày rồi.mày cũng đã trưởng thành, có tiền bồi thường ly hôn.Vì vậy, đừng mong tao cho một đồng.Tao không bắt mày dưỡng lão là may lắm rồi"

Mạc Linh ăn nốt đồ trong bát rồi nhét đống giấy tờ kia vào balo.Cô chẳng cần xem cũng đoán được trong đó có những gì.

Cất đồ xong, Mạc Linh ngẩng đầu lên nhìn ông Sơn chăm chú.

Ánh mắt ấy khiến ông có chút chột dạ, khẽ ho vài tiếng như để khiến bản thân mình dễ chịu hơn đôi chút.

"Bố", Mạc Linh chợt gọi, "Sau này ông không phải bố tôi nữa"

Ông Sơn nghe thế tức giận ném thẳng cái thìa trên tay về phía cô.

Mạc Linh không tránh.

Chiếc thìa văng trúng trán cô, tạo thành vết thương.

Máu chảy xuống.

Ông Sơn hơi sững người.

Mạc Linh đưa tay lau máu.Cô nhìn ông thêm một lát, không nói gì rồi rời đi.

Ngôi nhà này từ lâu rồi đã không còn chỗ trống cho cô nữa.

Ngày hôm nay chỉ là hợp thức hóa việc này thôi.

Bước ra khỏi cổng biệt thự, cô đứng lại nhìn vào trong.

Nơi cô sinh ra đã chẳng còn là nhà nữa rồi.

Nhìn biệt thự trong chốc lát, cô rời đi không lưu luyến gì.bà Tiền đứng trong phòng cô nhìn theo bóng cô mỉm cười.

Cuối cùng, ngôi biệt thự này đã không còn bóng dáng mẹ con nhà kia nữa.

Bà và các con có thể ngẩng cao đầu làm người.

Mạc Linh ra khỏi biệt thự, bắt taxi đến căn hộ chung cư của Ngọc Mai.

Căn hộ này nằm trên danh nghĩa của Ngọc Mai nhưng tiền là của cô.

Do đó, chỗ này mới tránh khỏi sự điều tra của ông Trần và Hoàng Quân.Hiện giờ, cô cần nghỉ ngơi tính toán bước tiếp theo nên làm gì.

Tạ Phong vẫn còn ở thành phố S.

Mấy hôm nay, hắn đang theo dõi tình hình.Hiện giờ mọi thứ gần như ván đã đóng thuyền.

Mạc Linh cùng Hoàng Quân ly hôn.Hai người không thể nào tái hợp.

Hoàng Quân cũng đang lên kế hoạch để cưới Nguyệt Hạ một cách đường hoàng nhất.

“Sếp, trên mạng đang tuôn ra chuyện xấu của chị dâu", tiếng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của hẳn.

Người này chính là kẻ cợt nhả mà hắn sai theo dõi Mạc Linh, Duy Thiện.

Tên hắn ta có một chữ Thiện nhưng lươn lẹo, cợt nhả.Mặc dù không vi phạm pháp luật nhưng những việc xấu qua tay hẳn cũng không ít.

"Chắc chắn là tên kia làm", hắn đáp.

Gần đây, Duy Thiện đã đổi xưng hô với Mạc Linh.Điều này làm cho hắn khá hài lòng.

Hắn nói tiếp: "Không cần quản việc ấy.Có biết cô ấy đang ở đâu không?"

"Sếp yên tâm, thằng Mạnh theo dõi không mất vết được đâu", Duy Thiện nói.

Tuy nhiên, chỉ một lát sau hản ta đã bị vả mặt.

Điện thoại vang lên, Duy Thiện nghe máy, mặt biến sắc chuyển máy cho hẳn nói: "Thằng Mạnh bảo không thấy chị dâu đâu"

Hắn cau mày, nhận điện thoại.Đâu dây bên kia Mạnh đang tường thuật lại tình hình.

Sáng nay, Mạc Linh ra khỏi căn hộ.Mạnh lần theo cô.

Mạc Linh đến trung tâm thương mại.Đi dạo một lúc, cô vào nhà vệ sinh.

Mạnh đứng đợi ở loanh quanh gần đấy.Hai tiếng sau vẫn không thấy cô ra.

Hắn lo lắng, mặc kệ mọi thứ vào nhà vệ sinh xem thử.

Nhà vệ sinh trống không, trên đất còn rơi lại túi đồ vừa nãy của Mạc Linh.

"Điều tra những người xung quanh Mạc Linh.Huy động tất cả lực lượng phải tìm cho ra bằng được cô ấy", hẳn ra lệnh.

"Em đã biết", Mạnh đáp rồi cúp máy.

Duy Thiện biết thân biết phận vội nói: "Sếp, em đang truy cập vào hệ thống định vị điện thoại của chị dâu.Rất nhanh chúng ta có thể tìm thấy"

Hắn nghe vậy lạnh mặt không nói gì, bỏ ra ngoài.

Duy Thiện trong phòng lén lau mồ hôi rồi bắt tay vào công việc.

Trong lòng Tạ Phong lúc này như lửa đốt.

Hắn lo lắng không biết Mạc Linh có gặp chuyện gì không.

Cô vẫn còn đang bị thương.

Vết thương cũng chưa có lành lại.

Bây giờ lại bị bắt cóc nữa.

Hít thở sâu, Tạ Phong gạt sự lo lắng sang một bên, suy nghĩ xem ai có thể bắt cóc Mạc Linh.

Hắn đoán người này chắc chắn phải là người quen biết cô.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại những người quen biết Mạc Linh không có ai có động cơ cả.

Hoàng Quân chắc chắn không làm chuyện thừa thãi như vậy.

Nguyệt Hạ lại càng không.

Cô ta rất cẩn thận, sẽ không bứt dây động rừng trong lúc này như vậy.

Ông Sơn không có lý do làm chuyện này.Còn bà Tiền cũng không ngu ngốc.

Chỗ đứng của bà ta trong nhà đã rất vững chắc rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!