Mạc Linh ánh mắt đầy thù hận ngước lên nhìn.Đứng trước mặt, ông Sơn đầy tức giận vứt roi sang bên cạnh.
Hoàng Quân đứng bên cạnh ông, nhìn cô ta đầy chán ghét.
Ánh mắt anh lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
Xa xa, bà Tiền đang nép vào cánh cửa mỉm cười
Hơn một giờ sáng, Mạc Linh đang ngủ thì người giúp việc lôi dậy.
Cô bực mình lên tiếng: "Mấy người làm cái quái gì thế hả? Có cho người ta ngủ hay không? “
Người giúp việc không trả lời.Mỗi người cách một bên nách, xềnh xệch lôi cô xuống phòng khách.
Trên đường đi, Mạc Linh tiếp tục mắng chửi: "Bộ câm hết rồi sao? Hay nhà này không ai trả tiền cho các ngươi? Có biết tôi là ai không? Tôi là tiểu thư của mấy người.mấy người tính làm gì? Có muốn bị đuổi việc hết không hả?"
Người làm không phản ứng.
Đến nơi, bọn họ vứt cô xuống sản như một món hàng không có giá trị.
Trước khi cô định mắng chửi tiếp thì ông Sơn đã lên tiếng: "Mày đã làm cái gì hả?"
Lúc này, Mạc Linh mới phát hiện trong phòng khách ông Sơn và Hoàng Quân đang ngồi trước mặt mình.
Cô phủi phủi bụi trên váy rồi đứng dậy nhìn thẳng vào anh mỉa mai: "Giờ phút này anh không ôm ấp cô tình nhân bé nhỏ đến đây làm gì? Hay anh muốn trái ôm, phải ấp? Tôi cũng không ngại 3P đâu?"
Dừng một lát, Ngọc Linh nói tiếp: "Nhưng có lẽ ở đây không thích hợp nhỉ? Anh có muốn đổi địa điểm không? Không chẳng nhẽ cho bố tôi đứng xem? Khẩu vị anh cũng nặng gớm.Vậy có cần gọi thêm cả mẹ nhỏ không? Đến đây góp vui cũng là ý hay đấy"
Nghe cô nói, ông Sơn càng tức giận, tiến đến tát liên tiếp vào mặt cô.
Ông tức giận mảng: "Mày có biết hai chữ liêm sỉ, đạo đức viết như thế nào không? Nguyệt Hạ là em gái mày.Vậy mà mày thuê người đâm nó? Mày còn phá hoại danh tiếng của nó? Mày đã không làm nên trò chống gì rồi chẳng nhẽ còn muốn hại tất cả mọi người sao? Nguyệt Hạ đã làm gì có lỗi với mày đâu? Mày không ăn được muốn đạp đổ đúng không? Đồ ác độc, bất nhân bất nghĩa!"
“Bố không biết đếm sao? Bốn chữ rồi", Mạc Linh lau khóe miệng phản bác, "Trước khi nói con hãy xem lại mình đi.Chẳng nhẽ bố có những thứ ấy?"
"Mày..." ông Sơn chỉ thẳng tay vào mặt cô.
"Bố có liêm sỉ hay đạo đức sao? Liêm sỉ với đạo đức bố có là mới cưới vợ đã đi ngoại tình sao? Lừa dối vợ con, ở bên ngoài có gia đình khác.Hơn nữa, tình nhân đã thành vợ của bổ liệu có biết chồng mình đến bây giờ cũng không bỏ thói trăng hoa, bên ngoài còn cặp với đứa con gái bằng tuổi con trai mình?"
Mạc Linh châm chọc.
Đáp lại cô là những cái tát càng nặng hơn.
Bố cô dường như chỉ có một chiêu này để phát tiết sự giận dữ của bản thân.
"Dám làm không dám nhận.Bố có đánh chết con thì những chuyện này không thể thay đổi được đâu", cô lớn tiếng, "Người vợ bé nhỏ của bố liệu có biết rằng bà ta chỉ là một trong số những tình nhân của bố không? Bà ta thành công bước vào ngôi nhà này chẳng phải chỉ vì một đứa con gái vô liêm sỉ và một thằng con trai ăn chơi tráng táng hay sao? Chẳng qua lúc ấy không có tình nhân nào của bố sinh con trai không thì bà ta đã không có cửa"
Mạc Linh nói xong, ông Sơn tiếp tục tát những cái mạnh vào mặt cô.
Sự đau đớn dường như chết lặng đối với Mạc Linh.
Hoàng Quân chán ghét nhìn cảnh ấy, đứng lên mở lời: "Bố, con không đến đây để chứng kiến những điều này.Con cũng không hứng thú với cuộc sống của bố"
Nghe vậy, ông Sơn ngượng ngùng dừng tay, quay ra mỉm cười với anh.
Mạc Linh thấy vậy bật cười chua chát: "Tôi và anh ly hôn rồi anh vẫn gọi bố sao? Hay anh chuẩn bị tổ chức đám cưới với đứa con gái khác của ông ấy? Nhưng hai người vẫn chưa kết hôn mà nhỉ? Gọi thế này có sớm quá không?"
"Mạc Linh", Hoàng Quân gọi, "Có phải cô sai người đâm vào Nguyệt Hạ không?"
"Ô, tình nhân bé nhỏ của anh gặp tai nạn à? Ông trời quả thật có mắt", cô tươi cười nói.
"Bố lần này nếu chỉ mình Nguyệt Hạ bị thương con có thể coi là chuyện trong nhà", Hoàng Quân quay ra nói với ông Sơn, "Nhưng mẹ con và cái Thủy cũng bị kinh hách.Xe ô tô nhà con cũng bị hỏng.Chuyện này cũng rất nhiều người chứng kiến.Con cũng không thể coi như không có gì"
"Con cứ yên tâm.Lần này, ta sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng", nói rồi ông Sơn ra lệnh người giúp việc cầm đồ ra.
Hoàng Quân gật đầu không nói thêm.
Ông Sơn tiếp tục nói: "Bố cũng làm thủ tục từ nó rồi.Ngày mai, giấy tờ có, nó không còn là người nhà họ Trần nữa.Hồ sơ, giấy tờ của nó cũng đổi xong rồi"
"Động tác bố thật là nhanh” Mạc Linh mỉa mai.
Ông Sơn không thèm phản ứng cô.
Không bao lâu sau, người làm quay lại với chiếc roi dài bằng gỗ trên tay.
Mạc Linh nhìn nó, không hề có chút sợ hãi.
Lần này cô cược thua rồi.
Trước khi thực hiện buổi phỏng vấn kia, cô đã nghĩ liệu bố mình có thể tức giận đến mức nào? Liệu ông có tiếp tục nhẫn tâm với cô không? Nhưng xem ra, cô đáng nhẽ không nên hỏi câu ấy.
Bố không có chút tình cảm nào với cô.
Có lẽ, với ông, chỉ có Nguyệt Hạ và Nhật Minh mới là con.
Còn cô chẳng là gì cả.
Lần này, lần đầu tiên và cuối cùng cô đánh cược vào thứ tình cảm cha con mỏng manh ấy.
Sau ngày hôm nay, ông chẳng còn là bố cô.
Cô chẳng còn là con ông nữa.
Tình cảm, sự tôn trọng của cô dành cho ông sau ngày hôm nay cũng chẳng còn gì.
Ông Sơn nhận roi từ tay người làm, không nói gì, nhanh chóng quật vào chân Mạc Linh.
Lực quật mạnh đến nỗi cô chẳng thể nào đứng vững.
Cô ngã xuống thảm.
Ông Sơn không dừng tay tiếp tục quật mạnh.
Cô đau điếng.
Bắp chân dường như không còn cảm giác nữa.
Máu bật ra, thấm đỏ cả váy ngủ.
Cô không tránh, ngước mắt lên nhìn người mình gọi là bố.
Trong mắt ông Sơn không có tình cảm, chỉ có sự giận dữ.
Nước mắt đong đầy đôi mắt của cô nhưng cô chẳng khóc.Cô muốn mở to mắt để nhớ kĩ khoảnh khắc lúc này.Cô muốn bản thân không được quên, giống như đêm tối cách đây chín năm vậy.
Hoàng Quân đứng bên cạnh không ngăn cản.Anh hứa với Nguyệt Hạ không để Mạc Linh vào tù.Nhưng anh vẫn muốn cô ta phải trả giá.
Hơn nữa, ông Sơn là bố cô ta.Ông Sơn muốn dạy dỗ cô ta thế nào không phải việc của anh.
Đánh được một lúc ông Sơn dừng tay, vứt roi sang một bên.Mạc Linh ngước đôi mắt đầy thù hận lên nhìn ông.
Đôi mắt ấy chỉ có thù oán, không có chút sự kính trọng hay tình cảm nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!