Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

"Sau sự việc ấy.Mạc Linh bị giam lỏng trong phòng ngủ.Cô ta cũng bị tịch thu hết điện thoại và các đồ công nghệ khác.Cuộc sống của cô ta hàng ngày chỉ trải qua trong bốn bức tường."

Sau ngày hôm ấy, Mạc Linh bị giam lỏng.

Cô không được bước ra khỏi phòng một bước, muốn thứ gì đều là người hâu đưa tới.

Ban đầu bực bội, cô làm loạn lên nhưng chẳng có ích gì.

Cũng phải thôi, bây giờ trong nhà này, cô chẳng khác gì không tồn tại mà.

Mạc Linh nhìn chằm chằm bốn bức tường xung quanh, bật cười.

Cô từng rất vui vẻ trang trí căn phòng này.

Nhưng rồi sao? Tất cả chỉ là hạnh phúc do một mình cô ảo tưởng.

Căn phòng khi xưa là niêm vui nay lại trở thành chỗ giam giữ cô.

Không có điện thoại, không có thứ để tiêu khiển, thẻ bị khóa, những điều xa vời lại chính là cuộc sống của cô hiện tại.

Mạc Linh nhìn cánh cửa đóng chặt thấy mình đúng là càng sống càng thảm hại.

Cửa phòng bật mở, người hầu bước vào.

"Thiếu phu nhân, ra ăn cơm", người làm thái độ cũng chẳng tốt lành gì nói.

Mạc Linh bước đến nhìn trên khay chỉ có cháo trắng và dưa muối tức giận.

Cô tiến đến cầm bát cháo hất thẳng vào người của người làm nói: "Đây là thứ cho người ăn? Cũng mệt cô gọi tôi là thiếu phu nhân đấy"

Người làm nhanh chân né tránh, trợn mắt nhìn cô nói: "Trong nhà chỉ có vậy.Thiếu phu nhân muốn ăn thì ăn không ăn để tôi dọn"

"Cái gì mà chỉ có vậy?"

Mạc Linh hỏi.

"Thiếu phu nhân không tin tôi cũng chịu", người làm nói rồi muốn tiến đến dọn, "Đây là quản gia dặn dò.Tôi cũng chỉ làm đúng phận sự của mình thôi"

Mạc Linh hất nốt đĩa dưa muối xuống đất.

Người làm tức giận mỉa mai: "Thiếu phu nhân nên biết thân phận của mình một chút.Cô nghĩ mình là ai mà giờ này làm mình làm mẩy chứ.Chủ không ra dáng chủ, không sớm thì muộn cũng sẽ bị đuổi đi"

Dừng một chút, người làm nói tiếp: "Thảo nào, thiếu gia không cần cô cũng phải"

"Cô nói ai?"

Mạc Linh quát lên.

"Ở đây chỉ có hai người.Tôi không tự nói mình", người giúp việc bĩu môi nói.

Mạc Linh tức giận, tiến đến tát người giúp việc một cái.

Chị gái này giật mình, sau điên tiết vội phản kháng đẩy cô ra rồi hét lên.

Quản gia nghe tiếng vội chạy đến.

Nhìn bãi chiến trường trên mặt đất, ông lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì thế này?"

"Ông còn dám hỏi tôi chuyện gì?"

Mạc Linh quát "Đây là thứ ông cho chủ nhân ăn đấy à? 

"Rõ ràng hôm trước, thiếu phu nhân kêu muốn ăn cháo trắng với dưa muối.Nay tôi bưng lên thiếu phu nhân không chịu ăn, tức giận hất đồ xuống, mắng chửi còn tát tôi nữa", người giúp việc nước mắt ngắn nước mắt dài nói.

"Cô dám nói tiếp không?"

Mạc Linh tức giận hỏi.

Quản gia thấy vậy gật đầu, quay lại nói với cô: "Thiếu phu nhân nên biết thân biết phận chút đi.Bây giờ cô không còn như trước đây nữa.Có đồ ăn là tốt lắm rồi"

Ông nói xong, người giúp việc đắc ý cười lạnh.

Mạc Linh nhìn hai người họ cuối cùng đã hiểu ra, chó cậy chủ lên mặt mà.

Nếu không phải thái độ của mọi người trong nhà và cô căng thẳng, bọn họ sẽ không dám qua mặt chủ như thế này.

Nhìn chằm chằm người giúp việc dọn đồ rồi cùng quản gia ra khỏi phòng, cô thấy uất nghẹn.

Khốn khiếp! Bọn họ coi cô là cái thá gì? Muốn cô chịu khuất phục sao? Đừng có hòng.

Mạc Linh nhìn cánh cửa quyết định.

Bọn họ càng chèn ép, cô sẽ càng phá rối mọi chuyện.

Nghĩ vậy, cô lôi hết ga giường, quần áo các thứ nối thành một cái một cái dây dài.

Không cho cô ra khỏi phòng đúng không? Cô càng muốn ra.

Phòng ngủ của anh và cô ở tâng hai nhưng hướng ra sân sau.

Chỗ ấy mặc dù vẫn có camera nhưng ít người qua lại.

Bây giờ là hơn một giờ trưa, người làm vườn cũng rời đi từ sớm.

Đây chính là cơ hội tốt để cô ra khỏi phòng.

Mạc Linh mở cửa sổ, buộc dây vào chân giường rồi vứt xuống dưới.

Cô đã từng leo núi trong nhà nên chút độ cao này chẳng làm khó được cô.

Hai mươi phút sau, Mạc Linh đã xuống dưới an toàn.

Cô dáo dác nhìn xung quanh, tránh bị phát hiện rồi đi vào phòng của người làm thay đồ.

Không ngờ, cô không bị ai phát hiện, thuận lợi ra khỏi cửa biệt thự.

Nhà họ Hoàng có thuê người làm theo giờ nên có người ra khỏi biệt thự cũng chẳng xa lạ.

Chẳng qua, không ngờ đó là Mạc Linh mà thôi.

Bây giờ, cô không thể lấy xe từ trong gara được.

Nên cách tốt nhất chỉ có gọi xe mà thôi.

May mắn ngoài đống thẻ đã bị khóa, Mạc Linh vẫn còn một ít tiền mặt.

Cô đi bộ ra khỏi khu biệt thự, bắt taxi đến trung tâm thương mại.

Đích đến của cô là những cửa hàng của nhà họ Hoàng.

Mặc dù, Hoàng gia chuyên kinh doanh bất động sản nhưng cũng có nhúng tay vào các ngành ăn uống, kinh doanh khác.

Và tất cả những cửa hàng này, Mạc Linh đều đã từng ghé qua.

Taxi dừng lại tại một nhà hàng đồ ăn truyền thống, Mạc Linh trả tiền rồi xuống xe.

Đã qua giờ cơm nhưng nhà hàng vẫn tấp nập.

Bước vào trong, Mạc Linh kêu lễ tân tìm giám đốc rồi nhàn nhã bước vào phòng Vip.

"Ông biết mặt tôi chứ? Tôi là thiếu phu nhân nhà họ Hoàng.Ban nãy tôi mới bị cướp, thẻ không còn.Ông không ngại tôi ăn chùa chứ?"

Mạc Linh thẳng thắn hỏi.

Giám đốc lau mồ hôi nào dám từ chối.

Vị thiếu phu nhân này không ít lần đến nhà hàng, ăn uống một mình có, tụ tập bạn bè cũng có.

Lần nào tính tốt thì cười nói, lân nào có chuyện thì làm ầm lên.Thậm chí, có vài lần cô cũng ăn chùa như bây giờ.Nhưng ông không thể có ý kiến gì.

Dù sao, ông cũng chỉ là người làm thuê còn người ta là chủ.

"Bản thiếu phu nhân hôm nay tâm trạng tốt.Ông tặng mỗi bàn mười món bán chạy nhất", Mạc Linh đốt tiền nói.

Giám đốc vâng đạ ra khỏi phòng.

Ăn uống no nê, Mạc Linh đi bộ đến cửa hàng thời trang cạnh đó.

Nằm trên con đường nhiều người qua lại, cửa hàng này đương nhiên cũng ăn nên làm ra, đã thế còn bán đồ cao cấp nữa.

"Thiếu phu nhân không biết đến đây có việc gì?"

Quản lý tỉnh mắt thấy cô bước vào vội hỏi.

"Hôm nay có đơn hàng lớn.Dọn toàn bộ đồ trong kho và đồ đang bày lên xe tải.Tôi sẽ đưa đi", Mạc Linh nói.

"Thiếu phu nhân chuyện này tôi không được thông báo gì cả", quản lý cau mày nói, "Hay là để tôi gọi điện cho giám đốc?"

"Có tôi ở đây chẳng nhẽ cô còn không tin?"

Mạc Linh quát "Tôi giống kẻ vứt tiền qua cửa sổ lắm hay sao?"

Quản lý thầm nghĩ trong lòng, cô chẳng phải người như vậy hay sao.

Nhưng những lời này quản lý đương nhiên không dại dột gì nói ra cả.

Bởi vì tính tình vị thiếu phu nhân này không tốt.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!