"Chúng ta có thể đến gặp ngay bây giờ luôn chứ?" John sốt sắng.
Sao ông không đến thành phố P sớm hơn một chút nữa chứ? Sớm hơn, ông có thể gặp được Mạc Linh.
Theo lời của Đoan nói hiện giờ đã có rất nhiều loại vải dệt mới ra rồi.Điều này cũng có nghĩa là có rất nhiều thứ cho ông lựa chọn.
John định mùa hè năm sau sẽ cho ra mắt một bộ sưu tập vest mới.
Ông không chỉ là thợ may mà còn là nhà thiết kế hàng đầu của Dr Jess & Vesto.
Ngay khi nhìn thấy bộ sưu tập của Tạ Uyên, ông đã nghĩ là sẽ may vest bằng loại vải đó rồi.
Vải dệt có thể điều chỉnh độ cứng cũng như dày hoặc mỏng nên chắc chắn sẽ đáp ứng được mọi điều kiện của ông.
Hơn nữa, xét thấy đó là vải dệt, John có thể đưa vào bộ sưu tập giới hạn.
Ngoài vải dệt của Mạc Y Phường, ông cũng định dùng vải dệt của một số phường vải khác của thành phố P.
John không phải người của đất nước này.
Ông là người nước ngoài, sinh ra và lớn lên ở thành phố N nên không hiểu quá nhiều về phong tục cũng như các nét văn hóa trong nước nhất là ở thành phố S và thành phổ P.
May mắn, ông có bạn và cháu ở thành phố P nên có thể nhờ vả được rất nhiều.
"Nếu anh muốn hiểu thêm về vải dệt có thể đến tìm Mạc Linh.Nhưng bây giờ muộn rồi, chúng ta đợi mai hẵng gặp con bé", bà Đoan đề nghị.
.John cũng thích Mạc Linh khiến bà rất vui mừng.
Mạc Linh có thể học hỏi từ John sẽ tốt hơn nhiều so với chỉ có một mình bà.
John nghe vậy nhanh chóng kéo bà Đoan nói chuyện về Mạc Linh.Đứa cháu của ông cứ thế bị bỏ rơi.
Ngay đến cả áo vest ông cũng không trả lại.Chàng trai dù sốt ruột nhưng cũng không thể nói gì.
Hơn nữa, anh thấy cậu có vẻ rất cao hứng.Vì vậy, lần sau anh có thể nhờ cậu may cho mình một chiếc áo vest khác hay không?
Mạc Linh không hề hay biết chuyện này.
Do đó, sáng hôm sau cô nhìn thấy một người đàn ông cầm trên tay chiếc áo vest mình sửa hôm qua đến khá lo lắng.Cô đã từng may vest nhưng đây là lần đầu tiên sửa vest.
Không biết có làm sai ở đâu nữa hay không mà người ta tìm đến tận cửa thế này.
"Quý khách muốn hỏi gì ạ?" Mạc Linh dù trong lòng lo lắng nhưng vẫn mỉm cười hỏi han.
Cô dù thế nào cũng không được làm mất mặt cửa hàng.
John nhìn Mạc Linh đầy kích động.
Ông vốn định nói gì thì nghe thấy tiếng nói không thể quen thuộc hơn từ phía sau: "Thầy có thể đi chậm hơn được không? Mới sáng sớm thầy kích động cái gì chứ? Người cũng không chạy được"
Mạc Linh ngẩn người đó chẳng phải là Tạ Uyên hay sao? Tạ Uyên đến đây làm gì? Hơn nữa cô còn gọi người đàn ông này là thầy nữa.
Mạc Linh liếc mắt nhìn.
Phía sau Tạ Uyên là cô Đoan.
Sao mọi người đều có mặt ở đây vậy? Cuối cùng, để tránh chiếm chỗ trong cửa hàng, bốn người bọn họ đi vào phòng làm việc của cô Đoan.
Còn chị Tiên tạm thời một mình trông cửa hàng.
Đến lúc này, Mạc Linh mới biết chuyện người đàn ông đang kích động ngồi trước mặt mình.
Mạc Linh trước kia không ít lần nghe đến tên tuổi của .John.
Nhưng cô chưa bao giờ gặp mặt, ông ấy cũng ít khi lên báo nên Mạc Linh không biết.
"Vậy là cháu có thể theo học chú?" Mạc Linh kinh ngạc hỏi.
Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình có thể theo học .John.
Cách đây một năm, cuộc sống của cô cũng chỉ xoay quanh Hoàng Quân, không hề có chí tiến thủ chút nào.Nhưng hiện giờ, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu có ai nói với cô lúc đó hay cả kiếp trước, Mạc Linh sẽ chẳng thể nào tin được cả.
"Chú cái gì, gọi thầy", John vui mừng nói.
Mạc Linh còn dễ thương lượng hơn những gì ông nghĩ.
Con bé hoàn toàn đồng ý chuyện nhận ông làm thầy.
Vải dệt con bé cũng sẽ dệt cho ông đồng thời cũng trở thành hướng dẫn viên của ông.Mạc Linh có danh là nghệ nhân dệt vải.
Những phường dệt khác sẽ nể mặt vài phần.Hơn nữa, các phường dệt vải vốn rất đoàn kết với nhau.
"Ồ vậy là mày gọi tao là chị", Tạ Uyên vui vẻ nói.
Bản thân cô cũng chẳng thể ngờ được là thầy lại nhận Mạc Linh.Chiếc áo vest kia cũng xem rồi, khá sáng tạo lại có căn bản.
Mạc Linh cũng tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang, có thực lực.Xem ra, cô quá không để ý người bạn này của mình rồi.
"Không phải là ngược lại sao?" Mạc Linh cười hỏi.
Câu hỏi này khiến Tạ Uyên cứng họng.Cô quên mất Mạc Linh và anh họ là một cặp.
John không để ý những điều này, tiếp tục bàn bạc với Mạc Linh.
Hai người hẹn nhau cuối tuần đi xem phường dệt.
Khi đó .John cũng sẽ đến Mạc Y Phường bàn chuyện luôn.
Mạc Linh vẫn lấy danh nghĩa Mạc Y Phường để thực hiện đơn hàng lần này.
Mặc dù .John chỉ định cô dệt nhưng lấy danh tiếng của Mạc Y Phường sẽ tốt hơn.Thêm nữa, cô dệt là vải dệt của Mạc gia.
John có yêu cầu cao với vải dệt thậm chí là hoa văn theo ông thiết kế.
Do đó, thời gian tiếp theo Mạc Linh sẽ rất bận rộn.Còn chuyện nhận làm học trò tạm thời vẫn bỏ ngỏ.
Mạc Linh có thể thiết kế vài bộ rồi gửi cho ông.Đợi kỳ thi thợ may kết thúc, cô có thể theo ông học tập.
Lúc đó, John sẽ có một khoảng thời gian ở thành phố P và thành phố S thực hiện cho bộ sưu tập của mình.
Hai người bọn họ trò chuyện với nhau một lúc, trao đổi cách thức liên lạc rồi .John rời đi.
Tuy là kỳ nghỉ nhưng ông vẫn còn một số việc khác phải hòa thành.
Lúc này cô Đoan cũng đi cùng.
Trong phòng chỉ còn lại Tạ Uyên và Mạc Linh.
"Không ngờ chúng ta lại nhiều duyên phận như vậy", Tạ Uyên mỉm cười nói.
mạc Linh cũng cười bảo: "À có cần nói cho thầy chuyện Nguyệt Hạ không? Bên Mạc Y Phường cũng cấm cô ta rồi"
Tạ Uyên nghe vậy cười nói: "Nguyệt Hạ là cái thá gì.Chuyện này mày cứ để tao nói.Dù sao Nguyệt Hạ cũng bị cấm trên toàn hệ thống Dr .Jess & Vesto rồi.Thầy kiểu gì cũng biết thôi.Hôm đấy tao mà ở đây chắc chắn sẽ cho cô ta biết tay"
Tạ Uyên hết sức nuối tiếc là khi chương trình đến đây quay mình không có mặt ở cửa hàng.Nếu có, cô nhất định khiến chuyện này bung bét, phải làm cho ra ngô ra khoai.
Nguyệt Hạ là cái thá gì mà khinh thường như vậy? Cô Đoan làm thế vẫn quá nhẹ.Nếu là cô, Tạ Uyên chắc chắn sẽ khiến Nguyệt Hạ phải bò mà ra khỏi đây.
"Chuyện cũng qua rồi.Nguyệt Hạ cũng không nhận ra tao", Mạc Linh mỉm cười nói.
Nguyệt Hạ trong mắt cô không thay đổi quá nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!