Mất hơn một tiếng sau, Mạc Linh mới sửa xong chiếc áo.
Do trình độ may của cô tăng cao nếu không cũng chẳng thể xong ngay trong buổi chiều nay được.
Đúng là những bài tập của cô Đoan không hề vô dụng.
"Quý khách thử lại áo xem", Mạc Linh đưa áo rồi nói.
Vải áo của vị khách này hiện giờ không còn nữa nên Mạc Linh sử dụng một loại vải khác, màu cũng tương tự nhưng hoa văn kiểu khác.
Đẻ giúp chiếc áo không kệch cỡm cô cũng thay đổi vạt áo một chút biến chiếc áo vest cổ điển sang hơi hướng cách tân, mới mẻ một chút.
Anh chàng kia nhận lấy áo liền vui vẻ khoác lên người.Sự thay đổi trong chiếc áo anh cũng nhìn thấy.
Anh mặc lên người quả thật mang phong cách khác hẳn.
"Rất đẹp", anh chàng tán thưởng, "Hết bao nhiêu vậy?"
"Mời anh sang bên này thanh toán", Mạc Linh vui vẻ nói rồi dẫn anh chàng sang quầy.
Đồ vest của cửa hàng bảo hành trọn đời nhưng cũng phải trả tiền không phải tiền công cũng là tiền vật liệu.
Chiếc áo này phải trả tiền vải cũng như tiền công của cô dù rất ít.
Anh chàng này cũng vui vẻ trả tiền.Số tiền này chẳng thấm vào đâu so với số tiền mua chiếc áo này.
Ít nhất hiện giờ anh cũng có thể mặc được chứ không phải vứt đi nữa.
Anh chàng vui vẻ rời khỏi tiệm may rồi nhanh chóng đến nhà của cậu mình.
Cậu của anh là một nhà thiết kế tài ba cũng là một thợ may có tiếng có tiếng của Dr .Jess & Vesto.
Lần này cậu anh mới đến thành phố P để nghỉ ngơi vài ngày.Vốn lúc đầu anh phải đi đón cậu nhưng không ngờ có chuyện khiến anh không thể đến sân bay.
Đã vậy, chiếc áo vest quý giá còn bị rách nữa chứ.Đúng là xui xẻo hết chỗ nói mà.
Khi chàng trai đến nơi thì đã thấy trong nhà của cậu mình có một người phụ nữ khác.
Người này anh biết, là một trong những người phụ nữ nổi tiếng của thành phố P, Tạ Đoan.
"Cháu chào cô", anh chào hỏi.
Anh nhớ không nhầm thì cô Đoan cũng là thợ may của Dr Jess & Vesto đồng thời là chủ cửa hàng ở thành phố P, là nơi anh vừa đến.
Hóa ra cô Đoan ở đây nên mới không ở cửa hàng.
"John, bộ vest anh may cho cháu mình thật độc đáo đấy", cô Đoan nhìn bộ vest trên người chàng trai tán thưởng, "Tôi không ngờ phong cách của anh ngày càng trẻ ra như vậy.Người đàn ông tên là John cũng chính là cậu của anh từ trong bước ra.Trên tay ông ấy là hai tách trà.Ông đưa mắt nhìn anh đầy nghi ngờ.
Anh nuốt nước bọt im lặng..John đặt tách trà xuống trước mặt bà Đoan rồi nói: "Cởi áo vest ra rồi trình bày mọi chuyện xem nào."
Cậu của anh nổi tiếng là nghiêm khắc.Ông nói một là một, hai la hai, không được cãi lại.
Vì vậy, anh chẳng còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn làm theo.
Anh cởi áo vest đưa cho cậu mình rồi ngồi xuống trước mặt hai người nói: "Cháu định đi đón cậu thì gặp chuyện.Lúc ở quán cafe có người nhận nhầm cháu là bạn trai của một cô gái.Sau đó bọn họ đánh ghen.Áo vest cháu vắt trên ghế ngồi bị bọn họ dùng kéo cắt.Vì vậy, cháu mới không đến đón cậu được.Lúc sau bọn cũng xin lỗi rồi bồi thường.Cháu đến cửa hàng của cô Đoan để sửa nhưng cô không có ở đấy.Vì vậy, cháu liền nhờ nhân viên sửa.Cháu nghĩ dù sao cũng không nát hơn được nữa."
"Hóa ra là cháu sao? Lúc nãy Mạc Linh cũng gọi điện cho cô nói chuyện này", bà Đoan mỉm cười nói.
Đúng là trùng hợp mài Khi đó, Mạc Linh gọi điện cho bà cũng nói tường tận mọi chuyện.
Con bé không biết ký hiệu áo may là của ai nhưng có thể nhận ra là thợ may của Dr .Jess & Vesto.
Trên toàn thế giới bọn họ có đến hơn trăm thợ may cơ mà nhận ra là tốt rồi chứ đừng nói tên.Thi thoảng, ngay chính bản thân bà cũng phải ngồi tra lại nữa là.
"Là học trò của Đoan sao?" .John hỏi "Con bé học may vest từ khi nào vậy?"
Bà Đoan nhìn John mỉm cười nói: "Đúng vậy, Mạc Linh là học trò của tôi.Con bé mới học may vest từ cuối năm ngoái thôi.Nhưng nó có nền tảng học thiết kế thời trang rồi.Sao muốn cướp người với tôi hay sao?"
Bà Đoan và John cũng là bạn bè nhiều năm rồi.
Chỉ cần ông ấy chớp mắt vài cái, bà đã biết người này nghĩ gì chứ đừng nói đến chuyện hỏi thẳng như thế.
Ngay đến chính bản thân bà cũng không ngờ đến Mạc Linh có khả năng đến vậy.
Nếu không, bà cũng chẳng nhìn nhầm ngay từ lúc đầu.
"Người của Đoan tôi làm sao dám cướp", John cười nói, "Nhưng con bé rất có tài, có thể học thêm vài thứ"
Điều này bà Đoan hoàn toàn đồng ý.
Bà Đoan cũng chỉ hứng thú với may vest còn những thứ còn lại thì không.
Trong khi đó John lại khá hứng thú với cả việc thiết kế thời trang. xem ra, nếu được bà có thể gửi Mạc Linh qua đây.
Dù sao, con bé có thêm một người thầy cũng tốt mà.
"Nói vậy nghĩa là có thể chuyển người cho tôi sao?" John hỏi.
Tương tự bà Đoan hiểu ông, .John cũng hiểu người phụ nữ này.
Đoan không có nhiều dã tâm, rất thưởng thức tài năng của người khác.Nếu có người phù hợp, bà ấy chắc chắn sẽ giới thiệu.
Đây cũng không phải là lần đầu .John làm thầy hoặc người hướng dẫn người khác.
Ông từng hướng dẫn Tạ Uyên một thời gian, cô nhóc đó cũng rất có tài.
Mãi về sau, ông mới biết Tạ Uyên là cháu gái của Đoan.Bọn họ đúng thật là có duyên.
Ngoại trừ Tạ Uyên, có vài nhà thiết kế nổi danh khác cũng là học trò của ông.
"Đương nhiên là có thể rồi", bà Đoan cười nói, "Nhưng con bé sắp tham gia thi vào tháng năm năm nay nên có thể tạm thời thì chưa.Hơn nữa, nó có việc bên Mạc Y Phường nữa.Mạc Y Phường chính là chỗ mà Tạ Uyên lấy vải cho bộ sưu tập mới nhất của nó.Toàn bộ vải đều do Mạc Linh dệt"
Bà Đoan càng ngày càng thấy vui mừng và tự hào về Mạc Linh.Con bé không chỉ chứng tỏ tài năng của mình mà rất chăm chỉ và kiên trì.
Hiện giờ, tài sản của riêng Mạc Linh cũng không ít nhưng con bé vẫn rất cố gắng.Đó là điều khiến bà vui mừng.
Con gái của Mạc Liên cuối cùng cũng sống một cuộc sống thật sự, không làm mẹ mình thất vọng.
"Thật sao?" John đầy kinh ngạc hỏi.
Ông cũng từng xem bộ sưu tập của Tạ Uyên rồi.
Ông rất ấn tượng với loại vải dệt mà con bé dùng.
Đây cũng là một trong những lý do khiến ông quyết định lựa chọn thành phố P làm nơi nghỉ ngơi của mình trong những ngày này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!